Sáng hôm nay tôi quay trở lại công ty sau một kỳ nghỉ dài 10 ngày, từ Giáng Sinh cho đến hết Tết tây. Mọi người trong công ty mới gặp tôi đầu năm đã cảm thán: “nghỉ phép kỹ nhề! chẳng thấy liên lạc gì với đồng nghiệp công ty luôn!”
Tại sao tôi lại nghỉ lễ lâu đến vậy? Là vì năm 2020 tôi còn quá nhiều ngày phép chưa dùng đến, vốn định để dành cho việc đám cưới nhưng người yêu tôi kẹt ở Nhật chưa về được, nên đến cuối năm tôi tranh thủ nghỉ ngơi thư giãn cho bản thân.
Thực ra tôi cũng chẳng có nhu cầu nghỉ lễ nhiều như vậy, tận 10 ngày, chỉ về quê ăn ngủ và đi dạo phố, cũng không ý nghĩa gì lắm. Thực ra tôi vẫn yêu thích việc mỗi sáng thức dậy có một công việc để đi làm, và được tập trung giải quyết những task nho nhỏ hàng ngày, cảm thấy đi làm là một niềm vui, cảm thấy cuối tháng điện thoại “ting ting” báo lương là một niềm vui. Tôi không hẳn cần phải tận dụng tất cả ngày phép của công ty để ăn ngủ nằm lười làm gì vì tôi có 2 ngày cuối tuần đủ để detox (thải độc).
Nếu cấp trên có suy nghĩ xét nét, tiêu cực về chuyện nghỉ phép dài hạn, sẽ cho rằng tôi làm như thế là không có trách nhiệm, không toàn tâm với công ty. Trong công ty tôi cũng có vài bạn còn dư ngày phép nhiều nhưng họ không nghỉ, có lẽ vì nếu nghỉ, họ cũng chẳng biết làm gì, đi đâu, tiêu tiền như thế nào, và chắc cũng vì lý do: họ thèm được có một lịch trình đều đặn mỗi ngày, thèm có cảm giác thức dậy cảm thấy mình sống có ý nghĩa, nên họ đi làm.
Nhưng vào tháng 12 năm ngoái tôi đã có một bài viết về chuyện mình bị burn-out ra sao. Tôi đã chán nản cái cảnh ngày ngày lên công ty không chỉ đối mặt với những công việc gấp gáp, liên tục, khách hàng nhăn nhó khó chịu, mà quan trọng hơn là đối mặt với cái sự mơ hồ vô vọng về tương lai, về sự phát triển của mình, về những đối xử bất công bình, về chế độ đãi ngộ, hoang mang về giá trị của mình trong công ty.
Tôi muốn nghỉ phép dài hạn để phục hồi lại tâm trí, bình tĩnh hơn để suy xét và chuẩn bị cái đà cho một năm mới sống khác hơn. Cuộc đời là 1% những gì xảy đến và 99% thái độ của mình đối với nó, nên tôi biết mình phải thay đổi để thích nghi với những điều kiện hà khắc, đối diện với bất công, thị phi mà tâm vẫn bình thản mỉm cười. Những điều đó tôi làm vì chính mình, vì tôi không chấp nhận để mình chịu tổn thương vì tác động của ngoại cảnh nữa.
Người ta có thể không hiểu tại sao tôi phải nghỉ phép dài hạn, để làm gì, thấy tôi bên ngoài vẫn vui vẻ bình thường mà? Chỉ có tôi hiểu bên trong mình đang có một sự trầm cảm đang lặng lẽ tấn công, đang có những tổn thương mà tôi cần rất nhiều thời gian để tự khắc phục. Chẳng ai cứu mình được cả, chỉ có mình mới là người yêu thương mình nhiều nhất. Mình yêu thương mình đủ đầy, rồi mới có dư năng lượng mà sống vì người khác chứ.
Dù thế nào, tôi luôn biết ơn mình vì đã chọn một lối sống tích cực hơn, một lối sống không hề hổ thẹn với lòng.
Say hello to 2021!