Mình đã khóc khi xem Lion

Viết bởi Cô Đào vào 2018-02-23
Chủ đề:

Untitled.png

Vốn dễ cảm động với những cảnh chia ly, từ biệt, nên khi xem Lion nước mắt cứ tràn trề khi đến những thước phim lột tả nỗi đau đáu của Saroo mỗi khi nhớ về quê hương Ấn Độ xa xôi, hay cảnh hai mẹ con đoàn viên trong một con xóm nhỏ vùng quê nghèo khổ.

Rõ là trong mỗi người, ai cũng khắc khoải về hai chữ nguồn cội. Ngay cả người Việt Nam, mỗi người cũng có mỗi tỉnh thành, mỗi quê hương để mà tự hào, để mà nhớ. Vẫn là Việt Nam đó nhưng hễ đi đâu xa gia đình, xa cái nơi chôn nhau cắt rốn thì lại da diết mong được trở về. Vì nơi đó có những kỉ niệm thơ ấu bên dòng sông, bên cánh đồng; nơi bao cơ cực, xót xa của ông bà cha mẹ hình thành nên một tình yêu thương sâu đậm trong lòng con trẻ, nơi những hạnh phúc và vết thương lòng đầu đời xuất hiện, nơi có những món ăn mà không đâu ngon bằng…

Những cảnh quay đầu phim cho ta cảm nhận được tuổi thơ cảm động của cậu bé Saroo, tuy nghèo khổ nhưng đầy tình thương yêu của mẹ, cảm nhận được cái hạnh phúc của Saroo khi được anh trai mua cho món bánh Jalebi ngon nhất trần đời mà đến tận 25 năm sau khi vô tình được nếm lại, Saroo bỗng thẫn thờ nhớ lại tất cả những kí ức xa xưa. Chỉ vỏn vẹn 5 năm sống ở ngôi làng Ganesh Talai, so với 25 năm sống trong cuộc sống đủ đầy ở đất nước Úc hiện đại, văn minh, nhưng khi nhớ lại, Saroo vẫn luôn đau đáu trong lòng và khao khát được trở về.

Hành trình tìm về quê hương không chỉ đơn thuần để đoàn tụ với gia đình, người thân mà còn mang ý nghĩa sâu sắc về nhân dạng, bản sắc. Dù lớn lên ở Úc, được học tiếng Anh và đã quên ngôn ngữ Hindi nhưng trong trái tim Saroo vẫn có sợi dây liên lạc mông lung đầy tình cảm với Ấn Độ.

Untitled.png

Mới đây nhân dịp Tết, trên ti vi có chiếu chương trình Ngày Trở Về với chủ đề “Cội nguồn thương nhớ”. Chương trình đã tìm đến những người Việt xa xứ đang có lòng khắc khoải muốn tìm về quê hương nguồn cội. Thậm chí có những người đã mất gốc từ thời bố mẹ, họ sinh ra và hoàn toàn không mang chút xíu quốc tịch Việt Nam nào. Thế nhưng khi biết ông bà tổ tiên mình là người Việt Nam, khi nhận ra mình mang dòng máu da vàng, và nhận thức được sự khác biệt chủng tộc giữa mình và người da trắng ở phương Tây; họ quyết tâm quay về để tìm hiểu định tính, nhân dạng của mình. Sự trở về có biết bao trắc trở, khó khăn, nhưng là để thỏa mãn cái khao khát được biết tôi là ai và tôi từ đâu mà ra. Đó là nỗi khắc khoải của biết bao người, chứ không riêng gì những người đi xa hay bị thất lạc. Thật là một nỗi buồn sâu sắc khi biết ta không thuộc về một quá khứ nào, ta không có mối dây ràng buộc nào với xã hội loài người. Bởi vậy, những người xem Lion mà khóc, là những người ít nhiều cũng từng có sự trăn trở như thế, một sự trăn trở rất bình thường của những người từng đi xa.

(23 Feb, 2018)