Sài Gòn mùa vắng những cơn mưa

Viết bởi Cô Đào vào 2012-11-06
Chủ đề:

Untitled.png

Lại đến tháng của những chiếc lá.

Ngày tháng sao dài rộng quá, vậy mà, thoắt cái đã đến mùa đông.

Sài Gòn làm gì có mùa đông. Có chăng là những ngày có gió bay nhè nhẹ, lá bắt đầu rơi và người ta không còn nhìn thấy những cơn mưa dai dẳng.

Tôi vẫn còn nhớ con đường có hàng me xanh ấy, ngang qua một bãi rửa xe, ngang qua một khu đất ẩm mọc đầy cỏ lau, ngang qua một tòa cao ốc, ngang qua xóm trọ nghèo, ngang qua một ngôi đình nho nhỏ. Thời sinh viên vẫn đạp xe tung tang tung tẻ đi về. Đường Sài Gòn là những đoạn đường bằng lì, không uốn quanh, không dốc dác như phố núi nơi tôi hằng nhớ. Vậy mà cũng dừng lại thở hổn hển, rủ nhau: thôi vào quán ven đường giải khát đi.

Mùa mưa trời ngập lụt, xe tắt máy, hai người trẻ chung một chiếc áo mưa, lúm khúm núp vào nhau nghe hơi ấm tỏa ra từ những giọt mồ hôi nặng trĩu. Vất vả. Sống ở thành phố này thật vất vả.

Vì thế mà tôi thích những tháng này. Trời dịu đi và mỗi khi ra đường nếu có lỡ đụng xe, người ta vẫn cảm thấy mình có lỗi nhiều hơn nên giả vờ quày quả bỏ đi, giả vờ như chẳng có chuyện gì.

Những tháng này, hai đứa ra bờ sông hóng gió. Mùi khó chịu của những dòng kênh rạch ở đây vẫn có thể dễ chịu khi tôi nghe tiếng đàn êm ru cất lên. Bầu trời chiều ở đây chẳng có gì đẹp cả, trên thực tế mà nói. Nhưng những làn khói trắng bên kia sông thì đẹp. Tôi cảm nhận điều đó bằng tất cả khối óc và con tim của tuổi trẻ. Tôi mường tượng ra cảnh trong bài hát “Chị tôi”, và tiếng đàn của anh lại cất lên bên cạnh, da diết.

Mùa đông là mùa của hạnh ngộ. Mùa này có nhiều sinh nhật của những người mà tôi yêu thương. Thường thì sẽ ôm nhau, nếu đang co ro nơi phố núi. Nhưng ở đây tiết trời vẫn nóng ẩm, chỉ đôi chút hanh khô từ phương Nam ùa về. Thế nên người ta không ôm nhau, đặc biệt là ở ngoài đường vào buổi trưa. Người ta vào quán cà phê máy lạnh, nhạc rên rĩ một chút cho có vẻ ẩm ương, ở đó người ta ôm nhau được, và ngủ say trong tiếng nhạc cho đến tận khi giật mình thấy ngoài kia trời đã tối và mát trong. Vậy là mùa đông rồi đấy.

Đến mùa đông sau đó thì không còn bên nhau nữa. Rời cái quận nhỏ bé ấy mà đi, mỗi người một hướng. Nhưng vẫn là Sài Gòn. Ra trường rồi vẫn bám víu Sài Gòn để vớt lấy chút danh dự của kẻ đi học xa mấy năm trời. Quê hương đang đợi gọi tên mình, chờ đợi vinh quang. Đôi khi tôi tưởng tượng đầy những con rận đang lần mò trong mớ tóc, quằn quại kiếm tìm nhau mà chẳng thấy, rồi vô tình gặp lại nhau, cười gượng. Những con rận còn phải hút máu, kiếm ăn, quên mất những buổi hẹn hò thơ mộng rồi.

Sài Gòn mùa vắng những cơn mưa. Có bài hát về Hà Nội như thế. Nhưng cái cảnh “vắng những cơn mưa” chắc chẳng giống nhau đâu. Sài Gòn mà vắng những cơn mưa lại càng buồn hơn nữa. Như người vắng người. Như tình vắng tình.

Mùa này thời tiết đẹp đấy. Nhưng rồi người ta vẫn nhớ những cơn mưa, như nhớ da nhớ thịt, nhớ mùi hương, dù xấu xí, dù hôi hám.

Sài Gòn chẳng đủ lạnh để nỗi cô đơn được trọn vẹn. Vậy thì cứ mưa đi cho người ta sướt mướt trông có vẻ buồn thê lương. Thôi thì mùa này, đành phải gói những yêu thương trăn trở vào lòng, bước ra đường ngập tràn nắng trong và gió hiu hiu, tận hưởng những ngày cuối năm vui vẻ, quên mình đi mà sống, quên buồn đi mà sống.

Mùa nào cũng sẽ có những kỉ niệm riêng.

Đường Tôn Đức Thắng, Q1, TP.HCM

[Đường này không phải con đường về nhà có hai hàng me. Nhưng là một con đường đẹp ở Sài Gòn. Cũng đủ để mường tượng ra những kỉ niệm cũ rồi.]

Ngày 6/11/ 2012