Ngổn ngang tâm sự...

Viết bởi Cô Đào vào 2022-08-23
Chủ đề:

Untitled.png

Tuần trước đến lịch đi khám thai nên vợ chồng mình đã nhờ một chị phiên dịch đi cùng và chị ấy cũng đã giúp gọi đặt lịch khám ở bệnh viện. Gọi đến bệnh viện lớn nhất khu Yao-shi họ không nhận, vì thai mình đã lớn tháng, mà muốn đặt lịch khám ở đó thì phải xác định sinh con ở Nhật họ mới nhận. Rồi chị ấy gọi đến các phòng khám trong khu thì có một phòng khám nhận. Vậy là lúp cúp hai chị em chạy đến đó. Tới nơi họ xem qua thông tin và tụi mình thú thực là sẽ về Việt Nam sinh em bé, thì nghe vậy họ cũng không nhận luôn. Họ không muốn liên luỵ trách nhiệm khi khám ở họ mà lại sinh con ở nơi khác. Tụi mình ra ngoài gọi điện thêm 2-3 chỗ nữa nhưng không nơi nào nhận khi nghe thông tin của mình. Buồn thế. Nước Nhật này nhiều cái rất là văn minh, tiến bộ, nhưng khi mọi thứ đã đi vào quy củ thì người ta chỉ biết làm đúng luật mà thôi, thiếu linh hoạt và thiếu một chút gọi là cảm xúc con người.

Buồn quá thế là hai vợ chồng quyết định sẽ đặt vé cho mình về Việt Nam sớm hơn dự kiến. Lẽ ra đến cuối tháng 9 mình mới định về. Nhưng chồng mình lo cho Mori, muốn con được thăm khám thường xuyên để còn chăm sóc bồi dưỡng. Còn chồng sẽ ở lại Nhật làm việc và sẽ về khi đón Mori chào đời. Vậy là hai vợ chồng lại xa nhau. Điều đó làm mình buồn hơn hết vì mình đã trải qua cảnh yêu xa suốt 3 năm trời rồi. Cứ nghĩ đến xa chồng lại muốn khóc.

Cuối tuần trước tụi mình có chuyến du lịch đến Kyoto để thư giãn trước khi mình về Việt Nam. Cái nước Nhật này có nhiều cái hay ho nhưng cũng kỳ quặc lắm cơ. Và cũng chẳng phải họ không giỏi chiêu trò mà chỉ biết sống chân thật đâu nhé! Để ý thì thấy họ cũng là con người thôi, muốn giàu thì phải mưu mẹo hơn người mới được. Ví dụ như mình cứ ngây thơ tưởng rằng tất cả thực phẩm trong siêu thị sẽ luôn sạch sẽ, tươi mới. Vậy mà lần nọ mình mua một hộp trái cây được bọc xung quanh chỉ để lộ phần giữa, mình thấy ngon mắt và bao bì rất lịch sự, vậy mà về đến nhà mở ra thì có vài trái bên dưới (phần bị che đi) đã bị dập nát, hỏng mất một phần.

Kể đến chuyện đi du lịch Kyoto của tụi mình chẳng hạn. Chồng mình tìm hiểu thấy có một khách sạn gần ga tàu ở Amanohashidate, cảm thấy thuận tiện cho việc di chuyển, khách sạn nhìn ra hồ, view sảnh buffet sáng cũng rất đẹp, nên anh đã book và trả tiền trước cho 2 đêm. Khách sạn còn quảng cáo là có tắm onsen miễn phí nữa. Vậy mà khi đến nơi, phòng mà tụi mình đặt lại thuộc toà nhà liên kế với khách sạn chính. Đó là một khu phòng như kiểu dorm vậy, chẳng có toilet bên trong phòng, mà mỗi tầng chỉ có một toilet dùng chung. Đã vậy muốn tắm rửa thì phải leo thang bộ xuống tầng trệt mới có mỗi một phòng tắm bé xíu. Và vì toà nhà này thuộc về cái khách sạn 3 sao to bự sang chảnh kia, nên đã đánh lừa chồng mình (và có lẽ nhiều du khách khác). Mặc dù những dịch vụ như tắm onsen, hay ăn buffet sáng diễn ra ở toà nhà khách sạn chính, tụi mình cũng được hưởng đúng như những gì miêu tả. Nhưng về phần toilet và phòng tắm ở toà nhà phụ đã khiến mình sốc thật sự. Với cái giá phòng của khách sạn 3 sao chứ đâu có rẻ hơn tí nào. Ngày trước khi còn tung tăng đi du lịch bụi, mình ở dorm hay nhà nghỉ kiểu gì cũng được. Nhưng giờ đang bầu bí thì lại thấy vô cùng bất tiện và giận dễ sợ. Chuyến du lịch bớt thoải mái cũng vì sự cố này.

Dù chỉ mới trải nghiệm cuộc sống Nhật chưa đầy 2 tháng nhưng mình cũng nhận ra những điều đẹp và không đẹp ở đây. Mà ở đâu cũng vậy thôi, có điều đẹp và không đẹp. Người ta chọn ra đi đến những vùng đất mới là để khám phá, học hỏi, cho bản thân được thử thách để mà lớn lên. Chứ chấp nhặt mấy điều nhỏ nhặt thì không sống ở đâu được cả. Nói vậy chứ mình vẫn buồn. Nếu mà ở Việt Nam mình có điều kiện phát triển học hỏi nhiều hơn, được đi đến nhiều nơi trên thế giới để mở mang mà không phải đánh đổi lấy thời gian sinh sống ở đó, thì mình vẫn chọn sống ở Việt Nam và được đi nhiều nơi, hơn là dành thời gian sống ở một đất nước xa lạ với bao nhiêu là khó khăn. Mình nhớ nhà, nhớ quê hương lắm, và hơn nữa cũng không muốn xa chồng chút nào. Đứng giữa những cảm xúc mông lung như vậy, mình chọn đi theo chồng để anh tiếp tục công việc và sự nghiệp bên này, để mình có cơ hội thử thách bản thân để bản lĩnh hơn. Rồi đến một ngày nào đó tụi mình đầy đủ, trọn vẹn hơn sẽ trở về.

Còn một tuần nữa thôi là mình sẽ về Việt Nam, mỗi lần nghĩ đến lại ôm chồng thật chặt, những cảm xúc khi yêu xa lại ùa về làm mình chảy nước mắt. Hai vợ chồng động viên nhau, thôi cố gắng vì Mori và vì tương lai của tụi mình. Cố gắng mỗi người sống thật tốt, anh thì lo làm việc chăm chỉ, mình thì lo học tiếng Nhật và học những gì mình muốn để chuẩn bị cho tương lai, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Tương lai, nó là cái gì mà nhiều người chịu đựng đi qua những khó khăn hiện tại vì nó thế không biết. Hi vọng nó sẽ là một vùng trời hạnh phúc, tốt đẹp hơn nhiều.