Càng giàu có càng đơn sơ

Viết bởi Cô Đào vào 2019-06-11
Chủ đề:

Untitled.png

Đến giờ tôi vẫn còn yêu mến người bạn ấy. Ngày đó cậu là một đứa trẻ sinh ra trong 1 gia đình nho nhã, có tiền của nhưng không kênh kiệu học đòi. Lẽ dĩ nhiên người vừa giàu có lại vừa hiểu biết rõ ràng rất khác với những kẻ “trọc phú học làm sang”.

Cậu giản dị áo phông quần kaki, trên chiếc xe đạp cuộc mà những người giàu thời ấy mấy ai dễ có. Họ thường ăn mặc theo mốt, chạy những loại xe đắt tiền, sắm sửa những đồ đạc tân tiến nhất trong nhà. Thực ra khi người ta chưa đạt đến độ chín muồi của sự sung túc, họ sẽ vẫn mải miết chạy theo những vật chất tầm thường.

Gia đình cậu có rất nhiều nhạc cụ, không phải để kiếm tiền, mà chỉ là để phục vụ cho thói quen văn nghệ sĩ truyền từ thời ông cố. Một cây piano, một cây guitar, một cây đàn tranh, một cây violin nhỏ và một ống sáo khảm hoa văn tuyệt đẹp. Cậu dành nhiều thời gian đọc sách và tập các loại nhạc cụ hơn là đánh đồng với bạn bè cùng trang lứa. Cậu cũng dành thời gian đến thăm khu vườn nhỏ của gia đình tôi, học câu cá, chơi đánh cờ. Cậu có bộ sưu tập tiền các nước và dù chỉ mới học cấp 2, cậu đã bắt đầu sở hữu cho mình những thứ quý giá hơn cả tiền bạc.

Cậu tập nhuần nhuyễn bài Romance chỉ trong vòng 1 tháng và khi ấy, lúc còn rất nhỏ tuổi, cậu bảo với tôi một câu rất người lớn: “có đam mê thì mọi thứ sẽ dễ dàng cả thôi”. Tôi quý cậu ấy vì một điều mà sau này, biết bao người bạn giàu tôi gặp đều không có được: cậu ấy luôn sống giản dị và đơn sơ hơn cả những người nghèo trong thành phố, khiến không ai có thể nghĩ rằng cậu có thể sinh ra trong một gia đình danh giá đến vậy.

Và mãi mãi cho đến sau này, nếu bất chợt trong câu chuyện có ai đó nhắc đến người giàu, ngưỡng mộ, thán phục những người giàu có về của cải, thì tôi vẫn giữ cho mình một định nghĩa riêng về sự giàu sang.

Đừng nói với tôi về những trọc phú nữa đi, họ chẳng có ý nghĩa gì cả! Cậu bạn tôi đã dạy tôi một điều rất đơn giản: càng giàu có, người ta hẳn càng phải đơn sơ.