Hành trình vượt cạn li kỳ của mẹ Mori

Viết bởi Cô Đào vào 2023-02-27
Chủ đề:

Untitled.png

Đó là vào một ngày mùa đông lạnh lẽo ở cái xứ đầy nắng gió Buôn Ma Thuột. Đến hẹn đi khám thai ở tuần cuối cùng, ngày 21/12/2022, cũng chính là ngày dự sinh mà các bác sĩ đã tính toán. Những ngày trước đó mình chờ mãi mà chẳng thấy dấu hiệu chuyển dạ. Vào ngày 19/12 mình cũng đã có lịch khám theo thường lệ. Bác sĩ có nói mấp mé là tử cung còn cao, chưa hạ xuống. Khi ấy mình chưa hiểu mấy thuật ngữ ấy lại mang một ý nghĩa to lớn đối với công cuộc vượt cạn của mình như thế nào. Chiều ngày 21/12 bác sĩ Trâm ở khoa phụ sản bệnh viện Thiện Hạnh nói mình nhập viện đi, vì đã đến ngày dự sinh mà không có dấu hiệu như vậy thì dễ gây nguy hiểm cho em bé. Mình hẹn bác sĩ nếu trong đêm đó không có vấn đề gì thì hôm sau mình sẽ kéo vali đến nhập viện. Bác sĩ đồng ý.

Ngày hôm sau, 22/12/2022 là vào thứ Năm trong tuần, mẹ mình nấu cho bữa cơm ngon lành đầy đủ chất ăn bữa trưa xong thì nghỉ trưa rồi cùng đi với mẹ vào nhập viện. Khi vào làm thủ tục là khoảng 3h chiều. Vì mình chẳng có dấu hiệu gì cả nên mọi thủ tục ký tá giấy tờ, đi xét nghiệm, siêu âm mình đều thong thả thực hiện chứ không vội vàng gấp gáp như các sản phụ khác. Bác sĩ khám có nói rằng nếu tử cung cao thì có thể phải sinh mổ. Nhưng từ ban đầu mình cũng như gia đình mình đều mong muốn được sinh thường, và nếu chưa có dấu hiệu thì đặt bóng kích sinh, cho thuốc kích sinh (như bạn mình đã chia sẻ kinh nghiệm). Mình có hỏi bác sĩ nếu làm vậy có được không, bác sĩ nói để xem thế nào, nếu đến sáng mai vẫn không có dấu hiệu gì thì sẽ áp dụng cách đó. Mình và mẹ mình đều cảm thấy lo lắng vì không ai chuẩn bị tinh thần cho việc sinh mổ, vì ai cũng biết sinh mổ ảnh hưởng đến sức khoẻ mẹ và bé, cũng như ảnh hưởng đến sữa non dành cho con như thế nào. Cuối cùng xong hết các thủ tục là khoảng 6h chiều, mình xách vali vào phòng chờ sanh. Chồng mình chạy đi mua cho món mì xào giòn để ăn tối vì mình thích món này. Buổi tối hôm đó thật thư thả, và thật lạ là mình không nghe tiếng con đạp trong bụng.

Nhận phòng ở khu chờ sanh xong thì bác sĩ gọi ra để làm các bước vệ sinh thụt rửa cho sạch sẽ, thăm khám bên trong tử cung. Khi đó bác sĩ có thọt một dụng cụ gì rất mạnh để xem tử cung đã hạ hay chưa, nhưng vẫn chưa. Sau đó mình về phòng chờ. Trong lúc chờ thì mình đi qua đi lại ở hành lang và tập squad để nhanh chuyển dạ. Đến khoảng 9h tối thì mình thấy xuất hiện máu báo nhưng chưa thấy đau bụng. Tối đó mình khó ngủ, trằn trọc suốt đến 1h sáng thì có cơn đau đầu tiên. Cơn đau xuất hiện nhè nhẹ nhưng sau đó tăng dần tần suất và cường độ. Cứ 5 phút lại gò lên đau dữ dội một lần, mình áp dụng các bài thở đã học trên mạng nhưng không thể nào chống cự nổi. Cả người mình run rẩy khi đến cơn đau, mình la lết sóng xoài dưới đất, tay bám vào thành giường và cắn chặt răng chịu đựng từng cơn từng cơn. Đêm ấy sao mà dài quá. Khi xuất hiện cơn đau đầu tiên, mình chạy ra chỗ bác sĩ trực yêu cầu khám xem độ mở tử cung ra sao. Lúc 1h thì tử cung chỉ mở được 1 phân, rồi cơn đau kéo dài đến tận 4h sáng mà tử cung chỉ mở được 2 phân mà thôi. Mình cố gắng hít thở từng nhịp theo cơn đau, giữa những cơn đau mình tranh thủ nhắn tin cho mẹ. Mẹ mình ở nhà cũng thức cả đêm lo lắng nên nhận tin nhắn là mẹ nhắn lại liền: sáng sớm mẹ và em gái sẽ vào.

Sáng sớm 6h mẹ và em mình vào, mua đồ ăn sáng cho mình và chồng. Mình đói lắm nhưng chỉ cắn được nửa ổ bánh mì là bỏ không ăn nổi. Mình lại chạy ra nhờ bác sĩ khám xem tử cung mở được bao nhiêu, vào phòng sanh được chưa. Khi ấy khoảng 7h sáng, bác sĩ báo tử cung mở được 4 phân và có thể vào phòng sanh rồi. Cơn đau khiến mình đứng không nổi, mẹ phải đẩy xe đưa mình vào phòng sanh.

Ở bên ngoài gia đình mình làm thủ tục đăng ký cho một người được vào cùng mình theo dịch vụ “sinh gia đình”. Mình cứ tưởng dịch vụ này mình sẽ được nằm riêng một phòng, có chồng vào đồng hành bên cạnh. Nhưng bệnh viện Thiện Hạnh chỉ cho nữ giới vào, bên trong phòng sinh có đến 5 sản phụ đang cùng nằm trên 5 cái giường, dạng chân ra, và chẳng có rèm che gì cả. Khi ấy mình muốn ngất đi vì đau nên chẳng còn biết xấu hổ là gì nữa. Mình vào nằm một lúc sau thì em gái mới vào, đem theo nước yến và nước lọc để mình uống lấy sức.

Trước khi vào phòng sanh, mình đã dặn trước là mình muốn dịch vụ “sinh không đau”, tức là bác sĩ sẽ tiêm thuốc gây tê màng cứng tương tự như những người sinh mổ. Nhưng vào nằm cả 2 tiếng đồng hồ, hộ lý và bác sĩ ra vô thăm khám mấy lần, mình toát hết mồ hôi hột, tay chân tê cứng, mãi mới được tiêm gây tê. Quả thực khi tiêm xong thì mình không còn thấy cảm giác gì bên dưới, chỉ hơi rần rần tê tê một chút. Không biết mình nằm đó bao lâu và bác sĩ đã thọt tay vào khám bao nhiêu lần, tử cung cứ mở từng chút từng chút một chứ không nhanh cái rẹt như mình tưởng tượng. Vì mình nghe nói nếu mở được 4 phân thì sau đó sẽ mở nhanh lắm. Mình nằm nhìn các sản phụ cùng phòng cứ lần lượt mở đủ 10 phần và rặn sinh em bé trong khoảng 15-20p, rồi họ được đưa ra ngoài, rồi sản phụ mới được vào phòng, cứ thế mà mình sốt cả ruột. Thậm chí khi nhìn sản phụ nằm giường gần mình rặn sinh và nghe tiếng khóc oe oe của em bé, mình đã khóc. Mình ước gì Mori chịu chui ra thật nhanh để mẹ con mình gặp nhau. Thế nhưng…

Khi tử cung mở được 8 phân, lúc đó là mấy giờ mình cũng không biết nữa (mình đã không còn ngước nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường phía bên trái nổi nữa), bác sĩ vào khám và bỗng thấy nước ối rỉ ra. Bác sĩ hỏi mình, vỡ ối hồi nào vậy. Ồ, làm sao mình biết được, phần bên dưới hông mình bị tê nên không cảm nhận được ối vỡ. Đúng lúc đó, ba mình nhờ qua mấy mối quen biết nên đã nhắn nhủ với bác trưởng khoa để ý đến mình. Khi bác trưởng khoa vào và biết tình hình của mình như vậy, các bác sĩ đã hội chẩn ngay tức thì, và quyết định báo với gia đình là mình phải sinh mổ thôi. Dù cho nguyện vọng muốn sinh thường và tử cung lúc ấy đã mở gần hết rồi. Vì khi bác sĩ phát hiện rỉ ối thì đã hơi muộn, ối đã bẩn và có thể gây nguy hiểm cho em bé. Lúc đó mình cũng đã kiệt sức, chẳng còn hơi để mà rặn nữa, chân mình lạnh cóng, buổi chiều mẹ mình vào thay cho em gái và mẹ cứ phải xoa bóp chân cho mình để mạch máu lưu thông làm ấm dần lên, vì tác dụng lâu dài của thuốc tê khiến cho máu không lưu thông xuống chân gây nên tê cóng.

Khi chuyển mình từ phòng sanh thường sang phòng sanh mổ, băng ca đưa mình ra ngoài thì mình đã thiếp đi vì mệt, mình chỉ nghe được tiếng của mẹ, dì Hồng, em gái và chồng mình đang mòn mỏi chờ bên ngoài. Mình hé mắt nhìn thấy chồng và cười với chồng một cái, và mình còn nói: em sợ lắm. Chồng chạy theo xe đẩy đưa mình đến tận phòng mổ. Khi ấy là gần 6h tối.

Bên trong phòng mổ, khi đang nằm thiếp đi vì kiệt sức, mình vẫn nghe tiếng nói chuyện lao xao của các bác sĩ, phụ tá… Mọi người nói chuyện rôm rả như tết, không hề để ý đến cơn đau lịm đi của mình. Thuốc gây tê màng cứng lúc này cũng gần hết tác dụng. Khi bác sĩ rạch một đường, mình đau rợn gai ốc và rên rĩ: đau quá bác sĩ ơi, thuốc tê hết tác dụng rồi. Không ngờ lúc đó mình còn minh mẫn để nghĩ được là thuốc tê đã hết tác dụng. Nhưng bác sĩ làm rất nhanh tay và trấn an mình: sắp rồi, em bé sắp ra rồi. Không biết cái sắp đó là bao lâu, nhưng mình đã không còn nhận thức được gì nữa. Đến khi nghe tiếng oe oe của Mori, và rồi bác sĩ đặt con nằm áp lên bụng mình, mình mới hé mắt ra một chút để nhìn con, và không biết vì hạnh phúc hay vì mệt, mình đặt tay lên ôm con rồi thiếp đi trong lúc họ đưa mình ra khỏi phòng mổ, vào phòng hồi sức.

Mori được sinh ra vào 18:15 ngày 23/12/2022.

Mình và con được đẩy trên băng ca đưa vào phòng hồi sức. Khi xe đẩy ngang qua khu vực chờ của gia đình, mình nghe tiếng ba mình nói lao xao gì đó, dường như là xúc động khi thấy Mori. Rồi những gì diễn ra sau đó mình không biết gì nữa, mình ngủ thiếp đi vì mệt.

Mình tỉnh giấc bởi âm thanh phát ra từ loa ở phòng hồi sức, đó là thông báo: đã hết giờ thăm bệnh, yêu cầu người nhà của các sản phụ ra ngoài. Khi ấy mình nhận ra mình chẳng có người nhà nào bên cạnh. Có vẻ như mẹ và chồng mình không biết là có thể được vào thăm. Mori cũng không nằm trên bụng mình. Tự dưng cảm giác cô đơn xâm chiếm làm mình hụt hẫng muốn khóc. Mình nhướn mắt nhìn quanh và hỏi thăm bạn sản phụ nằm giường bên cạnh để biết tình hình. Bạn ấy kể là Mori được đưa đi đến phòng theo dõi dành cho trẻ sơ sinh sau khi nằm với mình ở đây một lúc. Mình đã vừa ôm con vừa ngủ mà không biết gì. Bạn ấy còn thấy thấp thoáng mẹ mình và chồng mình đứng ở ngoài ngó vào nhưng đó là lúc chưa đến giờ thăm bệnh, sau đó thì không biết đã đi đâu rồi.

Thế rồi mình ngủ tiếp cho đến 5h sáng, khi các y tá bước vào để kiểm tra và làm vệ sinh cho các sản phụ. Nghe thông báo là người nhà có thể vào thăm, mình đã mượn điện thoại của người nhà bạn bên cạnh, gọi cho chồng mình để nói anh đem cho mình chút gì ăn uống, chứ mình đói và khát lả người. Sau đó thì mẹ mình xuống thăm, đem nước yến cho mình, kể cho mình biết Mori được mẹ ẵm về phòng lúc 12h đêm, mẹ pha sữa cho bú và hiện giờ đang nằm trên phòng VIP tầng 5. Mình háo hức mong gặp con, mãi cho đến 9h sáng mới được đẩy về phòng, chuyển giường và nằm bên cạnh con, lâng lâng trong cơn đau của vết mổ và niềm hạnh phúc tột bậc của thiên chức làm mẹ.

Hôm nay ngồi viết những dòng này mà cảm xúc ùa về, từng phân cảnh của ngày hôm đó cứ hiện lên trong tâm trí, mình nhớ mãi, không thể nào quên được. Mới ngày nào biết tin có Mori, rồi con dần lớn lên trong bụng, rồi con chào đời và giờ đây đang tập những kỹ năng đầu tiên của tuổi nhũ nhi. Ôi chao một hành trình đầy cảm xúc. Mình lưu lại đây những dòng chữ này để một mai con lớn sẽ cho con được biết, mình đã chờ mong và yêu con biết mấy.