Ngôi làng Tata (phần 7)

Viết bởi Cô Đào vào 2022-01-24
Chủ đề:

Untitled.png

BẤT CÔNG VÀ OÁN GHÉT

Riri vượt qua bao nhiêu nguy hiểm để trở về làng Tata sau nhiều ngày đi do thám tung tích hai bạn mình.

Lão Gigi đón lấy cậu ngay từ bên dưới nắp cống. Lúc này đám chuột đang chơi đùa dưới ống cống cũng để ý thấy Riri trở về nên cùng đến vây quanh cậu.

“Sao rồi? Mày có tìm được hai đứa nó không? Chúng nó đang ở đâu? Sao mày chỉ về một mình?” - Lão Gigi hỏi dồn dập.

Riri có cảm giác run sợ, cậu đưa mắt dò xét thái độ lão Gigi và những đứa bạn đang vểnh tai lắng nghe. Dù đã trải qua bao nhiêu nguy hiểm ngoài kia để có được tin tức quan trọng, nhưng khi nghe giọng lão Gigi, cậu hiểu được lão ta chẳng coi cậu ra gì cả mà chỉ yêu thương Titi và Tutu. Bỗng chốc cậu thay đổi ý định, cậu sẽ không trở thành con ngoan hay cánh tay đắc lực của lão Gigi nữa. Cậu muốn lão ta phải đau đớn hơn gấp trăm lần. Còn gì đau đớn hơn khi hai kẻ mà lão ta thương yêu chiều chuộng nhất lại phản bội lão ta, chứ không phải là chết.

Cái chết thì thật đau khổ đấy, nhưng người ta sẽ nhớ về nhau bởi hoài niệm và yêu thương. Còn sự phản bội thì…

“Thưa cha, con đã gặp Titi và Tutu, nhưng…” - Riri run rẩy đáp. Sự run rẩy ấy xuất phát từ nỗi ấm ức dồn nén và điều dối trá mà cậu sắp kể ra, chứ không phải từ nỗi sợ lão Gigi nữa.

“Nhưng sao? Mày kể nhanh lên coi!”

Giọng Riri bỗng trở nên cứng rắn và quyết đoán hơn.

“Hai đứa nói rằng chúng nó sẽ không trở về với ông nữa. Chúng nó chán ghét làng Tata và chán ghét phải sống trong cảnh chui rúc với ông. Chúng nó đã tìm được một nơi sạch đẹp hơn, đầy đủ thức ăn và sống sung sướng hơn ở đây rất nhiều. Chúng nó sẽ không quay về nữa đâu.”

Riri nói một tràng thật nhanh và cậu không để ý rằng, mỗi một chữ cậu tuôn ra như một nhát dao đâm vào lòng lão Gigi. Lão run bần bật, đứng không vững, hự lên mấy tiếng rồi ngất xỉu.

Đám con nít xúm quanh lão Gigi và tìm mọi cách cấp cứu cho lão. Nhưng lão đã quá già, trái tim lão tuy chai sạn nhưng lại không thể chịu nổi cú sốc của sự phản bội. Có lẽ, lão không thể trụ lâu hơn nữa.

Riri ra vẻ buồn bã và ngồi ôm gối một góc, nhìn lũ trẻ đang vây quanh lão Gigi và kêu lên những tiếng hoang mang. Thoắt một cái, cậu đứng dậy tằng hắng giọng và nói dõng dạc:

“Tụi bây đừng ồn ào nữa, có làm vậy thì lão cũng đâu thể tỉnh lại được. Hãy nghe đây!”

Đám trẻ con quay lại tập trung vào nơi phát ra tiếng nói của Riri.

“Từ bây giờ, tao sẽ là thủ lĩnh mới của làng Tata. Đứa nào đồng ý thì ở lại, nếu không chúng mày có thể ra đi và tự tìm con đường sống của riêng mình.”

Đám trẻ nhao nhao lên, rồi rì rầm bàn bạc với nhau. Cả đám chừng hai chục đứa đi qua đi lại để hỏi ý kiến nhau, rồi lấm lét nhìn Riri với ánh mắt nửa sợ hãi nửa nghi ngờ. Có lẽ những ngày tháng vui vẻ êm đềm của ngôi làng Tata sẽ không còn nữa.

Trong sự xôn xao và hỗn loạn của cuộc tái định hình đó, ánh mắt Riri loé lên một ánh nhìn đầy tham vọng nhưng chất chứa đầy nỗi oán giận, tủi hờn. Những ngày tháng sống cơ cực làm tôi mọi trong ngôi làng này dưới sự kiểm soát của lão Gigi như những thước phim quay chậm đang hiện về.

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi.

(Hết phần 7)

còn tiếp

🌵 Câu chuyện nhảm nhí lấy cảm hứng nỗi sợ của Vy

📎 Tác giả: cô Đào