Những ngày đầu tiên ở Osaka (P1)

Viết bởi Cô Đào vào 2022-07-14
Chủ đề:
Đi

Untitled.png

Hôm 6/7/2022 mình được cấp visa gia đình, diện phụ thuộc vào visa kỹ sư của chồng. Vậy là sau bao ngày tháng mong chờ mình đã được sang Nhật. Suốt mấy tháng nghỉ việc ở nhà, mình vừa dưỡng thai vừa học tiếng Nhật trình độ N5. Những tưởng mình đã nắm chắc những kiến thức đã học, nhưng khi tiếp xúc với thực tế mới thấy mình nhát như thỏ đế và những kiến thức đã học không thấm tháp gì với thực tế cả. Để mình kể bạn nghe những ngày đầu của mình ở Nhật ra sao. Mình cũng muốn ghi lại đây đôi dòng để sau này nhìn lại biết mình đã bỡ ngỡ, ngơ ngác như thế nào.
Tụi mình bay vào khoảng 1 giờ đêm ngày 10/7/2022, đến nơi là 9 giờ sáng tại Nhật. Trước đó chồng mình và anh bạn đi cùng đã đặt xe đưa đón tận sân bay, tài xế là người Việt. Vì hành lý của tụi mình lỉnh kỉnh nên nếu đi tàu thì phải cuốc bộ một quãng với đống hành lý đó cũng cực. Trên xe mình ngắm nhìn thành phố và đường đi, cố gắng đọc những bảng hiệu đầy chữ Hán (Kanji) và đoán được chữ nào thì đoán. Mặc dù trình độ N5 của mình chỉ mới học được tầm 150 Kanji thôi nhưng mình đã cố học thêm những từ quen thuộc ngoài chương trình.

Untitled.png

Đứng đợi xe đón ở sân bay Kansai

Untitled.png

Untitled.png

Mình thấy cộng đồng người Việt, những người sống tại đây lâu năm, rất là nỗ lực và giỏi. Họ làm đủ mọi cách để kiếm tiền. Như bạn tài xế đưa đón tụi mình rất lanh lợi, biết đường đi nước bước rành rọt. Khi đi đón tụi mình bạn có chở theo con nhỏ ngồi trong xe và có một người em trai đi cùng đang dạy bé tiếng Nhật. Bài khác mình sẽ kể đến vụ tụi mình thuê nhà của một chị người Việt, cũng đã sống lâu năm và sở hữu bất động sản cho thuê rất nhiều. Mà những người như vậy mình nghe chồng nói là rất nhiều ở Nhật.
Chồng mình và anh bạn đi cùng (làm chung công ty) khi về Việt Nam thì phải để lại chìa khoá nhà cho sếp giữ. Vì công ty đứng ra thuê nhà giúp nên họ không muốn người Việt giữ chìa khoá khi đi về nước dù lâu hay mau. Nên khi vừa xuống sân bay, chồng mình đã liên lạc nói ông sếp đem chìa khoá tới nhà. Nhưng chờ mãi không thấy ổng trả lời nên 3 tụi mình đem vali vô bỏ trước cửa nhà (chồng mình bảo ở đây chẳng ai trộm cắp gì đâu mà lo) rồi kéo nhau đi bộ tới siêu thị Keihan cách nhà tầm 10p. Đi vô đó mua futon (bộ chăn nệm Nhật) và một số đồ dùng cần thiết cho mình rồi vác về bỏ trước cửa nhà. Sau đó ông sếp của chồng mình đã nhắn lại, xui là ổng bận đi tỉnh khác và chìa khoá thì để ở văn phòng công ty. Mình phải ngồi đợi cả 2 tiếng trước cửa chung cư chờ chồng mình đi tàu đến công ty lấy chìa khoá về.
Về đến nhà thì không có điện (bị cắt do mấy tháng không đóng tiền). Vấn đề là do chồng mình cùng anh bạn ở chung không rành tiếng Nhật, chồng mình về Việt Nam lâu quá nên tài khoản ngân hàng đã bị đóng băng. Bởi vậy không thể thanh toán tiền điện từ xa được, cũng vì không rành tiếng Nhật nên không biết cách đóng tiền qua các tài khoản online. Vậy là chồng mình phải xoay xở nhờ người gọi lên điện lực để họ cung cấp cho mã code (cụ thể là nhờ ông nhân sự trong công ty, nhờ bạn bè biết tiếng Nhật…bla bla). Sau đó mới đem bill cùng mã code đó đến kombini (cửa hàng tiện lợi như Family mart, 7-eleven..) để đóng bằng tiền mặt.
Đúng là không biết tiếng Nhật thì gặp muôn vàn khó khăn. Vậy mà chồng mình vẫn ở đây được 3 năm mình cũng nể luôn :))
À mình quên kể là trong lúc chờ chồng đi lấy chìa khoá nhà, mình và anh bạn kia đã tấp vào quán ăn trưa đại đại cho đỡ đói. Đúng là ăn đại nên cũng không hợp khẩu vị tí nào. Đó là một tiệm cơm như kiểu cơm bình dân ở Việt Nam vậy, bán những món chế biến nhanh, giá rẻ, và hơn nữa là không phải giao tiếp với nhân viên vì có một cái máy để chọn món, sau đó chỉ việc bỏ tiền vào máy là order thành công, rồi ngồi vào bàn, nhân viên đưa ra thôi.
Vì không biết ăn gì ngon nhất nên mình chọn phần cơm cơ bản gồm có cơm thịt bò xào và trứng, rau sống, và canh miso. Phần bò thì nhiều mỡ và hôi mùi bò làm mình ớn muốn chết. Rau sống là bắp cải bào sợi, ớt chuông và bắp mỹ mà mấy bạn theo chế độ low-carb hay ăn đó, có mấy chai nước sốt để mình tự xịt vào. Canh miso nấu với gia vị Nhật thường bán sẵn trong siêu thị, có rong biển và cái gì đó nhìn như da đậu hũ. Mình thấy những người vào quán ăn kiểu vội vàng, ăn xong rồi đi cho nhanh như kiểu họ không quan trọng chuyện ăn uống. Còn tụi mình cố ý ngồi trong quán có máy lạnh cho mát để chờ nên ngồi hơi lâu xíu (khoảng 20 phút). Nhưng sau đó mình thấy ngại ngại nên ra khỏi quán, đi về trước cổng chung cư ngồi chờ tiếp.

Phần cơm cơ bản 500 yên (theo tỉ giá hiện nay là khoảng 85k (do Yên Nhật đang giảm)

Vào được nhà là toàn thân rã rời vì mệt. Ngồi vật vờ ở sân bay từ 1 giờ đêm, lên máy bay cũng ngủ chập chờn, đến Osaka thì lại đi bộ vác đồ, và ngồi chờ mòn mỏi để được vô nhà. Vô nhà rồi phải chờ thêm 1 tiếng mới có điện xài. Mình đang mang thai nên tất nhiên được đặc cách không phải bưng vác gì rồi, nhưng lâu lâu mới đi bộ và bị thiếu ngủ nên quá mệt. Tụi mình ngủ một mạch đến chiều tối. Mở mắt ra là khoảng 6 giờ tối. Tắm rửa xong thì cũng đến 7 giờ. Bước ra đường mà trời còn sáng trưng luôn. Chồng mình rủ đi ăn món Hoa để đãi cho một ngày mệt nhọc. Vào quán tụi mình lại tiếp tục bấm bấm bảng điện tử để chọn món. May là ở Nhật người ta đã áp dụng công nghệ vào hầu hết đời sống nên cũng đỡ cho mấy đứa không biết tiếng Nhật như tụi mình ghê :))

Untitled.png

Untitled.png

Ăn được một bữa no nê là kết thúc ngày đầu tiên của mình tại Osaka-shi, thuộc Osaka-fu. Tối thì về nhà dọn dẹp phòng ốc cho sạch sẽ vì cả năm trời chồng mình không ở đây, bụi phủ đầy… Rồi đánh một giấc thiệt ngon.

Hành trình những ngày khám phá Osaka sau đó mình sẽ kể ở phần khác nhé.
Dưới đây là một số hình ảnh về khu phố gần chung cư chồng mình ở. Khu này là khu hành chính của trung tâm Osaka. Sắp tới tụi mình sẽ chuyển đến khu Yao ngoại ô nên sẽ không còn nhìn thấy những hình ảnh sang trọng hiện đại này nữa.

Đi dạo ở khu này mình thấy ai cũng ăn mặc kín đáo, phụ nữ mặc váy thì dài đến gần mắc cá chân, đàn ông chẳng ai mặc quần đùi ngắn. Mọi người đều đi bộ rất nhanh. Nhưng chắc vì khu này là khu hành chính và dân công sở cũng nhiều. Mấy ngày sau đó mình có đi qua khu Nampa một chút, và khi đi tàu điện mình quan sát thấy giới trẻ cũng ăn mặc sành điệu, váy ngắn nhưng có đeo tất che chân, giới trẻ cũng náo nhiệt và ồn ào chứ không tĩnh lặng như người già. Nhưng nhìn chung chỉ cần qua trang phục là biết ngay họ người Nhật.

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png

Untitled.png