Học lại tiếng Nhật tuổi 30+

Viết bởi Cô Đào vào 2022-07-03
Chủ đề:

Untitled.png

Nói là học lại vậy chứ mình hoàn toàn không còn nhớ gì ngoài bảng chữ cái và vài câu chào hỏi. Mình đã học tiếng Nhật trong trường đại học cách đây hơn 10 năm. Học đến bài 50 của bộ sách Minna No Nihongo, tương đương N4. Ngày đó mình học khá, điểm tiếng Nhật luôn 8,0 trở lên. Nhưng đúng là “văn ôn, võ luyện”. Học xong rồi cất vào dĩ vãng, không hề ôn luyện, cũng không hề có cơ hội để dùng. Vậy là mình quên sạch. Bây giờ vì nhu cầu cấp thiết mà mình phải học lại, học lại nhưng như mới. Vậy nên có nhiều cái khó khăn, tuy nhiên mình nhận thấy lại có điểm lợi khi mình bắt đầu học ở thời điểm này, thời điểm mà mình đã trưởng thành và có khả năng tự học tốt hơn trước đây rất nhiều.
Mình đang tự học N5, còn vài bài nữa kết thúc thì mình sẽ đăng ký khoá N4 online để học cho khí thế hơn, chứ học một mình cũng hơi buồn. Tuy là cái buồn đó không phải lý do chính đáng để mình cảm thấy chán học.
Khó khăn của một người hơn 30 tuổi khi học bất cứ thứ gì, theo mình, đó là khả năng ghi nhớ không còn tốt. Đối với ngoại ngữ thì khả năng ghi nhớ tốt là một điểm cộng. Điều này về mặt sinh học mình phải công nhận, tuổi 30 của mình không thể được như thời sinh viên nữa. Học từ vựng phải rất lâu mình mới nhớ được, Kanji cũng vậy. Phải làm bài tập rất nhiều và sai quá trời thì mới nhớ.
Khó khăn thứ hai là cách sắp xếp thời gian. Một người ở độ tuổi không còn vô tư chỉ lo ăn học như trước nữa, mà còn bao nhiêu vấn đề cơm áo gạo tiền phải lo nghĩ, khiến cho việc học không được tập trung. Phải ráng làm sao để sắp xếp một khoảng thời gian hoàn toàn tập trung để học, không lo nghĩ vướng bận linh tinh là điều rất khó.
Nhưng mình phải vượt qua và phải đấu tranh tư tưởng mỗi ngày để tiếp tục học, không bỏ cuộc nửa chừng, vì mình là người hiểu rõ nhất bỏ cuộc nửa chừng coi như công cốc, ngày xưa mình từng học giỏi tiếng Nhật mà giờ cũng thành con số 0 vì không theo đuổi đến cùng. Chuyện mình vượt qua những giờ phút lười biếng, mệt mỏi, nản chí… nó chán lắm và cũng như bao người thôi, không có gì để kể.
Nhưng mình nhận ra có một ưu điểm mà ở độ tuổi mình khi theo học một ngoại ngữ sẽ cảm thấy thuận lợi hơn hồi trẻ, đó là tư duy phân tích và khả năng tự mày mò tìm hiểu. Hai khả năng này do chính quá trình trưởng thành đã tôi luyện nên mình. Ngày xưa mình học thì chỉ biết nghe theo lời thầy cô dạy, không có tư duy phản biện, không phân tích để hiểu sâu vấn đề, cũng không có động lực thôi thúc tự tìm hiểu thêm. Nhưng bây giờ vì có tư duy phản biện, phân tích, và đối chiếu với kiến thức ngôn ngữ mình đã có (logic trong tiếng Anh, tiếng Việt) mà mình cảm thụ được những lý thuyết ngữ pháp tiếng Nhật tốt hơn. Mình không học vẹt mà đi sâu tìm hiểu một cách hệ thống, để tìm ra cách ghi nhớ được nó một cách dễ hơn, bù lại cho trí nhớ kém cỏi của tuổi 30s.
Thiệt ra phần ưu điểm này là cá nhân mình tự đạt được sau quá trình lớn lên, từ một học sinh của nền giáo dục cứng nhắc trước đây. Chứ mình biết các bạn trẻ bây giờ đã rèn luyện được tư duy phản biện, óc khám phá tìm tòi từ rất sớm, nên các bạn có học gì cũng sẽ tiến bộ hơn mình ở chính thời điểm này. Nên mình chỉ so sánh với chính mình của quá khứ mà thôi, tiến bộ hơn mình ngày hôm qua đã là vui rồi.Hơn nữa khi mình biết được có những tấm gương 60-70 tuổi vẫn miệt mài học và khám phá, thì mình thấy mình quá tầm thường nhỏ bé. Mặc dù không mong cầu bớt tầm thường nhỏ bé nhưng mình sẽ noi gương các cụ học tập không ngừng để xoá nghèo giảm hèn :”>
Hồi chiều ngồi học phần lý thuyết ngữ pháp thấy rối ren, đầu mình bắt đầu quay cuồng, lại thêm cơn mệt tự dưng kéo tới. Mình bỏ dở đó và đi làm mấy chuyện linh tinh thư giãn, đội mưa đi ăn ốc… Xong rồi trở về, mở bài tập ra làm, vừa làm vừa tra đáp án, nhìn những cái sai mới vở lẽ ra, à ố lên như Archimedes thốt lên Eureka vậy ^^
Hoá ra, ở sự học có những niềm vui nho nhỏ đáng giá đến vậy. Ngộ ra một bài ngữ pháp mà làm đầu óc mình nổ như sao băng, khoái chí, lại có tinh thần học tiếp. Sự học của cuộc đời ở mỗi thời điểm nó chỉ như một cái chấm nhỏ… li ti… Cứ tích luỹ dần mà không cần hỏi tại sao, rồi lúc nào đó nó nối lại thành đường chỉ dài tha hồ mà căng dây thả diều hen.

Untitled.png