Như tôi đã nhiều lần thể hiện quan điểm của mình trong công việc cũng như cuộc sống: khi ta ở trong một tập thể, ta không cố gắng trau dồi bản thân thì ta giống như một con ngựa què. Tập thể như một đoàn ngựa chạy cùng nhau, con ngựa què sẽ làm ảnh hưởng đến tốc độ của cả đoàn. Một gia đình có một người ăn chơi, bê tha, không chịu cố gắng học hành, làm lụng thì sẽ khiến những người khác phải lo lắng cho tương lai của họ, tệ hơn là khiến kinh tế gia đình đi xuống vì họ. Một công ty có một nhân viên làm việc chậm chạp kém năng suất thì cũng làm ảnh hưởng đến sự cố gắng của những người khác, nhất là đối với những công việc cần tinh thần team-work.
Nhưng một số người họ vẫn dừng lại ở mức độ “tạm chấp nhận”. Làm một công việc gì họ cũng cảm thấy như thế là ổn rồi. Một văn bản có một chút lỗi chính tả nhưng đọc hiểu được thì vẫn là ổn. Một xấp giấy tờ không được xếp ngay ngắn nhưng nếu nó vẫn nằm trong tập hồ sơ không xáo trộn thì vẫn ổn. Một báo cáo chưa được kiểm tra số liệu kỹ lưỡng mà vẫn nộp lên vì họ cho rằng đại khái như thế là đủ hiểu. Một buổi đón tiếp khách hàng nhưng không được chuẩn bị chu đáo về trà nước, các bản photo, nhưng họ vẫn cho rằng không cần thiết phải quá trang trọng như thế vì khách hàng này không tiềm năng đâu. Một đoạn code viết đại cho xong deadline để sau này có lỗi thì sửa sau. Một email gửi đi nhưng quên đính kèm file và rồi phải gửi lại… Rất nhiều thứ chỉ vì sự hời hợt cũng như tư tưởng “vậy là ổn rồi” sẽ gây ảnh hưởng rất nhiều đến người khác, chưa kể như một vòng tuần hoàn, nó sẽ gây ảnh hưởng lên chính bạn một lúc nào đó.
Những người đang yên ổn với sự tầm thường sẽ không hề nhận ra mỗi ngày, mỗi ngày họ sẽ càng tầm thường đi. Ban đầu mọi thứ nằm ở mức “bình thường”, nhưng nếu không cố gắng thì chúng ta rất dễ thụt lùi lại và trở thành tầm thường lúc nào không biết.
Tôi không mong muốn chúng ta trở nên quá cầu toàn và khắt khe trong mọi việc, nhưng hãy thử chu đáo, cẩn thận, chỉn chu hơn trong từng hành động của mình… để giữ cho nó được ở mức bình thường (bình thường nghĩa là ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua). Bởi vì mỗi ngày trôi qua xã hội đều tiến bộ hơn, những ai chịu khó thích nghi thì cũng vừa kịp đuổi theo sự tiến bộ ấy của xã hội mà thôi, chứ chưa hẳn là tạo ra thành tích gì nổi trội. Còn nếu cứ mãi mãi sống như ngày hôm qua hôm kia, như bạn từng cho rằng nó ổn, thì ngày mai ngày mốt nó không còn ổn nữa đâu.
Có câu nói rằng: “Cuộc sống giống như đang lái một chiếc xe đạp. Để giữ thăng bằng, bạn phải tiếp tục tiến về phía trước.”
Sự yên ổn thoải mái của hôm nay, nếu mỗi ngày bạn chỉ đứng yên tại chỗ không tiến lên một bước nào, thì nghĩa là bạn đã thụt lùi rồi đấy. Quan trọng hơn là sự thụt lùi của bạn không chỉ gây tác động lên chỉ mỗi cuộc đời của bạn, như thế thì chẳng ai phải động viên khuyến khích người khác nỗ lực làm gì. Nhưng chính sự thụt lùi của bạn khiến bạn như con ngựa què trong đoàn ngựa, khiến cho những người xung quanh cũng phải chịu ảnh hưởng, cũng phải gánh lấy sự chây ì què quặt ấy. Nên khi tôi cố gắng, bạn cũng phải cố gắng. Bạn không cố gắng là không được với tôi đâu, bởi vì, một lúc nào đó nó cũng sẽ ảnh hưởng đến tôi (một cách gián tiếp), và tất nhiên là tôi không lý gì lại đi gánh hậu quả từ sự chây lì của người khác.
Nên xin đừng yên ổn với tầm thường!