Bạn bè thân thiết đều biết mình đang trong mối quan hệ yêu xa. Tụi mình yêu xa kể từ khi mới quen nhau cho đến bây giờ - lúc đã sẵn sàng mọi thứ cho hôn nhân. Tuy cũng không phải là một mối tình trèo non lội bể hay là có độ dài 5-10 năm để đáng được lưu danh sử sách, nhưng mà mình cũng rút ra nhiều kinh nghiệm cũng như trải nghiệm để chia sẻ cho những ai sắp bước chân vào một mối quan hệ xa xôi cách trở như mình. Cũng tương đồng làm sao khi công việc mà mình đang làm được tiếp xúc với rất nhiều khách hàng có hoàn cảnh tương tự, mỗi người một đất nước, một múi giờ, lối sinh hoạt và văn hóa cũng có phần khác biệt.
Người ta bảo những người có chung cảnh ngộ thì dễ đồng cảm cho nhau, nên mình cũng thường động viên chia sẻ với khách hàng của mình, ngược lại khi họ biết được mình cũng đang yêu xa thì vô cùng ngạc nhiên và cảm thấy có sự đồng điệu với nhau, dễ dàng cởi bỏ tâm sự và lắng nghe lời khuyên của mình hơn.
Mình vốn cũng đâu có thích yêu xa, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ tìm kiếm tình yêu ở những nơi quá xa xôi thậm chí ngay cả trong nước mà khác tỉnh thì cũng khó rồi. Nhưng đây đều là duyên số sắp đặt. Tuy vậy mình nhận thấy mình có thể thích nghi với chuyện này, miễn là tình cảm dành cho nhau đủ lớn.
Đầu tiên, khoảng cách sẽ luôn là vấn đề. Nhất là những cặp đôi chưa có sự thấu hiểu nhau, dễ giận hờn, thì chỉ cần cãi vả một chuyện nhỏ, đôi bên dập máy, chặn số nhau thì đã mất đi cơ hội được thanh minh, giải thích, hàn gắn với nhau rồi. Rồi những lúc nhớ nhung, muốn nắm tay, muốn ôm hôn mà không có người bên cạnh. Những lúc trái gió trở trời cũng phải tự chăm sóc bản thân. Những ngày cuối tuần vẫn tự do hẹn hò với chính mình dù mang tiếng bông hoa đã có chủ. Một số người không chịu được sự cô độc sẽ dễ sa ngã vào vòng tay những kẻ rình rập săn đón, sẵn sàng đưa rước quan tâm lo lắng ngay lúc cần.
Nhưng bởi vì thế, những cặp yêu xa như tụi mình cần phải luôn chia sẻ để thấu hiểu nhau. Thực lòng tụi mình đã yêu nhau được gần 2 năm, nhưng số thời gian được gặp nhau chắc vỏn vẹn chừng 2 tháng. Sau cái bước đầu tiên ngại ngùng e ấp, khi tụi mình đã xác định sẽ đi đường dài với nhau thì cả hai về chung một team, cùng cởi mở chia sẻ tâm tình. Bao nhiêu là sở thích, nguyện vọng, tâm tư, mơ ước, cho đến những tật xấu, những tổn thương hay điểm yếu trong lòng… tụi mình dần dần kể cho nhau nghe hết. Cũng không phải ngày một ngày hai là có thể hiểu nhau mọi thứ, nhưng thông qua những tin tức, sự kiện trong cuộc sống hàng ngày, thông qua những cập nhật trên mạng xã hội, tụi mình cùng nhau theo dõi và bình luận, đưa ra quan điểm của mỗi người, thảo luận cũng có, tranh cãi cũng có, đôi khi bất đồng quan điểm và giận nhau cũng có… Sau mỗi lần như vậy là hiểu thêm người kia một chút. Mỗi ngày một chút như vậy, đến lúc tụi mình cảm thấy như đi guốc trong bụng nhau, để rồi chỉ cần có một chút thái độ, thay đổi nhỏ, tụi mình đều nhận ra dù đang ở phương trời xa cách. Vậy thì giận hờn gì nổi nữa :)) Bởi chỉ nhìn nét mặt gợn chút xíu buồn là nhận ra và xoa dịu ngay.
Mình luôn nêu cao quan điểm hãy giải quyết sự việc khi nó còn nhỏ. Vậy nên chỉ cần không vừa ý điều gì, khó chịu điều gì, hãy nói ra cho nhau hiểu và cùng giải quyết nó trong một nốt nhạc. Đừng để những khúc mắc cứ âm ỉ và chồng chất, nhiều cái nhỏ thành một cái to rồi đến lúc không cứu chữa được nữa.
Ngoài hiểu nhau thì nhất định phải có yêu thương nhau, yêu thương rất nhiều. Bởi không có ai có thể hòa hợp với ai toàn vẹn. Cũng có nhiều điều tụi mình không giống nhau lắm chứ, và không dễ gì thay đổi được. May mắn là người yêu của mình luôn nhường nhịn mình, luôn muốn mình vui, nên anh thường im lặng để cho mình khóc lóc giận dỗi cho đã, rồi anh luôn là người nói xin lỗi trước, dù đôi khi thực lòng mình thấy mình cũng chẳng có lý do gì to tát để giận anh. Mình nhận ra là, đàn ông nên có cái nhìn bao dung với phụ nữ, thì cuộc sống sẽ vui vẻ lắm.^^
Tuy là múi giờ khác nhau, nhưng tụi mình sẽ tìm ra một khoảng thời gian trong ngày để dành cho nhau. Đó là khoảng thời gian không ai có thể xâm phạm. Tụi mình gọi cho nhau mỗi ngày chừng 45 phút đến 1 tiếng. Những thời gian còn lại, lúc nào rảnh hay có chuyện gì buồn vui đều sẽ nhắn tin, bên kia khi rảnh sẽ hồi đáp. Tụi mình đã tạo thành một thói quen như thế, đến nỗi khi người yêu mình về, ở ngay bên cạnh, mà cứ đến 8h tối mình lại thấy bồn chồn như thiếu cái gì. Hóa ra mình mới biết mình thấy thiếu thiếu vì chưa gọi điện. Haha.
Khi yêu xa ta nên đặt niềm tin vào nhau, điều này cần thiết ở cả hai phía. Mình đã từng chứng kiến một cô bạn, khi người yêu đi du học xa thì cô ấy có rất nhiều anh đến tán tỉnh, và trong một lúc yếu lòng cô đã đồng ý hẹn hò ngắn hạn với một anh chàng nọ. Tình cảm không phải là tấm áo để mà hôm nay mặc chiếc này mai mặc chiếc khác. Tình cảm giống như hai người cùng nhau chăm sóc một cái cây, một người tưới nước, một người bón phân. Người nào cũng tin tưởng rằng người kia sẽ làm tốt nhiệm vụ của họ và cái cây sẽ tươi xanh tốt đẹp. Nếu người này cứ lo sợ người kia sẽ chẳng bón phân đâu, hoặc người kia lẳng lặng đi trồng một cái cây khác… thì rốt cuộc tình cảm cũng sẽ héo úa vì thiếu thốn sự chăm sóc của cả hai người.
Tụi mình còn có những quy tắc bất thành văn rất hay ho, kiểu như có giận nhau thì cũng không giận quá 1 ngày. Mà ví dụ là có một lần mình thấy tâm trạng hơi xuống dốc, mình mới bảo người yêu, thôi thử không gọi không nhắn tin cho nhau một ngày xem sao. Dù lúc đó mình không giận hờn gì cả nhưng mình cảm thấy việc chờ đợi trong vô vọng cái mùa dịch Covid này khiến mình nản lòng quá, và mình cứ sống dựa dẫm vào tình yêu nhiều quá, nên hôm đó mình bốc đồng đề nghị như vậy. Nhưng chàng trai của mình thì không, nhất quyết không chịu. Có lẽ anh hiểu cái tính bốc đồng của mình, hoặc là anh hiểu cả hai tụi mình sẽ không chịu nổi nếu không liên lạc cho nhau dù chỉ 1 giờ đồng hồ.
Có người yêu xa thì lại hay cập nhật tình hình của mình cho người kia, dù bất cứ chuyện to chuyện nhỏ gì. Đang ăn sáng, mới đánh răng xong, đang sửa soạn đi làm, bị mắc mưa, tức giận con mẹ bán rau ngoài chợ, đọc được một bài viết hay, chuyện xảy ra trong gia đình, cảm xúc của mình với những thứ xung quanh… Đó là một cách rất tuyệt vời để cảm giác như hai người đang sống cạnh nhau. Đừng cho đó là nhàm chán khi ngày nào ngày nấy cũng cứ kể những chuyện lặp đi lặp lại không có gì mới mẻ. Bởi những chuyện li ti đơn giản ấy mới tạo nên cuộc sống, là những chuỗi liên kết để dẫn dắt cảm xúc của chúng ta. Bỗng nhiên đùng một ngày bạn kể cho người yêu nghe một câu chuyện mà nó có liên quan đến những dữ liệu của những ngày trước đó, nhưng những ngày trước đó bạn chẳng kể gì cho người yêu nghe cả, thì câu chuyện của hôm nay sẽ bớt đi cảm xúc, người yêu của bạn sẽ không mường tượng ra được cuộc sống quanh bạn đã diễn ra như thế nào trong thời gian gần đây, câu chuyện bạn kể dù hào hứng đến đâu, phía đầu dây bên kia cũng chỉ cảm nhận một cách mờ nhạt. Nó hơi rối để diễn giải phần này, nhưng theo mình, việc một đôi tình nhân yêu xa thường xuyên kể cho nhau nghe hôm nay họ làm gì, họ đi đâu, ăn gì, cảm thấy như thế nào, cho dù ngày mai họ cũng sẽ lại kể như thế, đó chính là sự kết nối để giữ cho tình cảm luôn cháy âm ỉ không lúc nào nguôi.
Yêu xa nhiều thăng trầm lắm, nhưng mình đang trải nghiệm và thấy cũng không đến nỗi nào. Nếu không bị cái dịch Covid xấu xa này, thì chỉ cần người yêu mình 3-4 tháng về thăm mình một lần, rồi tiếp tục yêu xa cũng được. Không nên để khoảng cách thời gian quá lâu, nếu có cơ hội vẫn nên gặp nhau, tiếp xúc thân mật vẫn tốt hơn. Tụi mình đâu phải những con robot, hay những cỗ máy AI chỉ yêu nhau thông qua màn hình đâu chứ. Vì những mái đầu cần được dựa vào nhau và những bờ môi cần được hôn.
Yêu xa thì vẫn yêu xa những hãy cùng nhau hướng về một đích đến cuối cùng nhé.