Gần hết năm 2017.
Mọi người đang rục rịch lên kế hoạch và mục tiêu cho năm mới.
Cô Đào có cả núi danh sách những thứ cần làm trong cuộc đời. Năm nào cô cũng lên danh sách nhưng không làm được hết.
Việc lên danh sách chỉ là một hành động tạo động lực nho nhỏ, tới một phần ba năm là động lực bay biến đi đâu hết. Nên mình cứ ghi ra để biết mình đã bỏ lỡ những gì.
Cô Đào thiết nghĩ, thôi thì phương châm của mình sẽ là sống hôm nay cho thật tốt. Mỗi-một-ngày-hôm-nay. Những ngày sau đó sẽ do ngày hôm nay quyết định.
Cứ xem ngày hôm nay là một phiên chợ, hàng gì cần bán thì bán, hàng gì cần mua thì mua. Ăn nói cho có duyên. Gặp ai cũng tươi cười. Làm việc cho siêng năng không nề hà cái gì. Chuyện gì cũng ráng giải quyết trong ngày. Vì cuối ngày phiên chợ đóng, cái gì chưa bán sẽ ôi thiu. Cái gì chưa mua thì ngày mai chưa chắc có lại. Lỡ quên không cười thì người ta cứ ấn tượng mãi rồi mai họ không đến với mình mà đến với người khác vui tươi hơn. Rồi còn phải biết chơi hụi để dành tiền cuối năm hốt nữa.
Đó, chân lý sống cũng từ những cái bình dị mà ra. Chắc gì học hành bao nhiêu năm đã cư xử khôn khéo và biết hoạch tính tài chính tốt bằng mấy chị bán ở chợ đâu. Mà đã học hành hiểu biết thì càng phải sống tốt nghen cô Đào ơi. Cuộc đời là một bài toán khó, không phải cứ bang bang mà sống như người cổ đại nữa, phải tính, phải suy nghĩ đấy.
Lại một năm trôi qua nữa rồi.