“Từ căn nhà ấy một nỗi dịu dàng khẽ khàng loang ra, khi sự dễ chịu ấy chạm đến tôi nó làm tim tôi buốt đi trong vài nhịp. Tôi không biết những người sống trong căn nhà đó có hạnh phúc hay không. Nhưng hạnh phúc của họ không hề quan trọng, chỉ có hình ảnh của sự hạnh phúc là quan trọng. Thế giới không phải là thế giới mà chỉ là cảm nhận của chúng ta về nó mà thôi”
Ngồi ở Katinat thấy hình ảnh này dễ thương quá, yên bình quá, làm nhớ đến mấy câu trong “Và khi tro bụi” của Đoàn Minh Phượng.
Cô chú bên trong nhà đang xem tivi cùng nhau, rồi giơ tay chỉ trỏ bình luận gì đó với nhau. Một chú và một bà cụ bán thuốc lá ngồi bên ngoài thì đang chăm chú bàn về chuyện thi cử của học sinh, mình thấy nét mặt bà cụ rất chú tâm kiểu như một vấn đề nan giải của xã hội mà bà cũng đang quan tâm vậy, còn chú kia thì ngồi giải thích rất nhiệt tình :))
Hiện tình đất nước ra sao ai cũng hiểu, nhưng chọn cho mình cách sống như thế nào mới là quan trọng. Ngồi vỉa hè chém gió vậy chứ ai cũng biết xã hội đang diễn ra những gì, chính trị kinh tế ra sao… Hiểu được bao nhiêu thì hiểu, thay đổi được gì thì thay đổi, thích nghi được thì thích nghi, làm một kẻ thức thời để mà chờ thời…
Vậy chứ đời người nhanh lắm. Mới sáng nay nghe tin chú vá xe ngay góc ngã tư bị đột quỵ qua đời, tụi mình đi ăn trưa thường ngang qua chú và hay bị chú chọc, giờ thì chẳng còn ai chọc nữa, chỉ còn những bát hương nơi góc ấy. Một người dượng của mình cũng vừa mới qua đời. Thấy buồn.
Thôi, ráng sống để không cảm thấy hối tiếc điều gì, vậy là được rồi, hen.