“It’s the friends you can call up at 4 a.m. That’s matter” - Marlene Dietrich
Đó có phải là người bạn mà ta có thể gọi vào lúc 4 giờ sáng hay không mới là vấn đề!
Cuộc sống thiếu bạn bè là cuộc sống thiếu ánh mặt trời. Nhưng mấy ai trong đời đã tìm được một người bạn đúng nghĩa. Tôi đã từng đốt đuốc gần khắp cuộc đời để tìm kiếm một người bạn tri kỷ, một người bạn mà “tôi có thể gọi lúc 4 giờ sáng” (nếu bạn có thể hiểu ý nghĩa của việc này).
Tôi đã từng nhìn thấy những tình bạn kiểu như vậy. Đôi khi chỉ là từ một phía, rất quan tâm và rất tốt với phía kia một cách vô tư, hồn nhiên, dễ thương mà chẳng cần đáp lại. Sự vô tư ấy nằm ở chỗ dù người này có hơi nhạt nhẽo và thờ ơ (bởi tỉnh cách họ như vậy) thì người kia vẫn hiểu mà chẳng nề hà chi. Sự vô tư nằm ở chỗ, dù người kia có đơn phương hết tâm hết sức với người này nhưng vẫn cảm thấy chẳng có chi cần phải báo đền. Nhưng giữa họ, là những sự ngầm hiểu thấu đáo lẫn nhau để không ai cảm thấy mình lạc lõng, trơ trọi hay bị lãng quên và phủi bỏ. Tất cả, dù nhỏ nhặt, đều đáng được trân trọng, và hiểu rằng mình đang được trân trọng dù không ai nói ra.
Ai đó bảo, sao tôi không trở thành một người hết lòng hết sức, vô tư như thế. Rất tiếc. Tôi đã từng nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sự trân trọng nào như thế cả. Tôi rất tiếc đành phải hoãn bớt cái sự vô tư ấy lại vì đã từng rất hao tổn đến bản thân một cách vô nghĩa và nhận lại của thế gian toàn là những “vô tình”.
Thế nhưng, hơn hết, tôi vẫn mong bằng những hơi thở yếu ớt thốt lên tự đáy lòng, tôi vẫn còn niềm tin và lòng yêu người tha thiết, để mà tìm kiếm tri kỷ dù có phải đi suốt cả cuộc đời mình chăng nữa.
“Tử Kỳ ơi, bạn ở đâu?”