Kể từ khi cậu Út tôi, một người rất đẹp trai nhiệt tình sống tốt với bạn bè, luôn lạc quan với cuộc sống, bỗng dưng bị tai nạn, và rồi cậu bị vi-rút lao não xâm nhập, trở thành người mất hết ý thức và trở nên vô dụng, tôi mới bắt đầu hoài nghi về tình bạn.
Ngày một ngày hai, một năm rồi hai năm, những bạn bè của cậu ngày xưa từng rất thân tình, cả nhà đều quen mặt, cũng trải qua bĩ cực với nhau… đến nay vắng bóng chẳng thấy một ai. Tôi không biết do số cậu hẩm, hay do con người vốn dĩ như vậy, chẳng có tình cảm nào bền cả nếu người ta không nhận lại được gì.
Làm sao tôi có thể đặt niềm tin và mãi mãi mộng mơ rằng sẽ có loại tình cảm nào đó đời đời kiếp kiếp. Tôi cũng đã từng đặt nhiều tâm huyết vào chuyện xây dựng mối quan hệ, mong muốn cho nó sinh hoa kết quả rồi cùng ngồi đối ẩm ngâm thơ, bên nhau yên ấm tuổi già… Nhưng cuộc đời chẳng để tôi mơ mộng nhiều đến thế. Tôi đã sớm vỡ mộng rồi.
Bạn bè, như bạn cậu tôi, đến cả cơ cực và những lúc ngặt nghèo nhất cũng đã trải qua cùng nhau rồi, mà còn để mặc cậu tôi với tâm hồn như đưa trẻ lên ba, trơ trọi nằm trong vòng tay bà ngoại già yếu, chỉ biết nương tựa gia đình thôi, chỉ còn lại gia đình mà thôi. Cũng đúng vì đã nhiều năm trôi qua, không ai còn đủ kiên nhẫn chờ đợi cậu tôi tỉnh dậy mà gọi: Quý ơi, đánh với tao ván cờ tướng!
Vậy thì lấy gì để tôi tin rằng những người chung quanh tôi, chưa từng trải qua những giây phút đau yếu còi cọc, tổn thương khủng hoảng dài kỳ nhiều tập, mất mát đau đớn, có thể ở bên mình đến cuối đoạn đời.
Nên đừng kỳ vọng. Tới được mức nào thì mừng mức đó. Đừng kỳ vọng cũng đừng oán trách. Đừng mong chờ chuyện tương lai khi hiện tại chúng ta chỉ là những người “xài tiền cùng nhau”, chứ không “nhịn đói cùng nhau”.
Chỉ chừng nào trải qua đủ hỉ nộ ái ố, đến cái bậc thang cuối cùng của hoả ngục, thì mới biết chúng mình có phải Bá Nha Tử Kỳ hay không.