Hôm nay hai vợ chồng mình có dịp đi ăn điểm tâm cùng vài người bạn. Trong câu chuyện trà dư tửu hậu, tụi mình có bàn đến vấn đề gia trưởng, và một số điều khác trong cuộc sống hôn nhân. Một người bạn gợi ý mình mua máy rửa chén để tiết kiệm thời gian và cũng tiện lợi cho cuộc sống. Lúc ấy chồng mình bảo: nhà có máy rửa chén chạy bằng cơm rồi nè (ý nói ảnh là người hay rửa chén). Thế rồi tụi mình cùng bàn về vấn đề người đàn ông gia trưởng và người đàn ông làm việc nhà.
Chồng mình kể từ hồi thanh niên anh chưa bao giờ phụ cha mẹ làm việc nhà. Kể cả khi anh sống tự lập ở Nhật, thì việc dọn dẹp nhà cửa, làm việc nhà… anh cũng khá lười và chắc có lẽ một tháng mới dọn dẹp một lần. Bếp núc thì anh cố gắng đơn giản nhất có thể để không phải dọn rửa nhiều. Với lối sống như vậy mà giờ đây khi lấy vợ, mỗi tuần anh sẽ dọn dẹp hút bụi lau nhà cửa 3 lần, và hầu như ngày nào cũng rửa chén giùm vợ, và chia sẻ cùng mình những công việc khác trong gia đình. Người bạn của anh ngồi nghe chuyện rồi mỉm cười bảo với mình: “P nó vậy là nó thương em lắm đó”. Mình cũng gật đầu đồng ý trong hạnh phúc, vì mình hiểu nếu một người hi sinh và làm những chuyện vượt ngoài khả năng của họ vì ai đó, có lẽ điều đó chỉ xuất phát duy nhất từ tình yêu.
Khi lấy chồng, nhiều bạn gái thời hiện đại có mong muốn chồng phải biết san sẻ công việc nhà với mình, và cho rằng đó mới là tuýp đàn ông của thời đại mới, tân tiến và thể hiện sự bình đẳng. Nhưng từ đầu mình đã không cầu mong điều đó. Bản thân mình từ nhỏ đã được giáo dục nữ công gia chánh, biết quán xuyến việc nhà, nên mấy việc vặt đó chẳng là gì to tát để mà đem ra so bì mổ xẻ và tị nạnh với người sống cùng nhà, mà đó lại là người mình yêu thương. Điều mình mong muốn là sự quan tâm chân thành và sống hết lòng vì nhau, mà điều đó không hẳn được thể hiện qua việc làm cái này cái nọ, làm việc nhà hay là mua những món đồ đắt tiền cho nhau, vì mỗi người có khả năng khác nhau. Và tình yêu thì không thể lấy ra cân đo đong đếm theo kiểu ấy được.
Khi mới quen chồng mình, mình cũng có hỏi thăm để biết văn hoá gia đình anh như thế nào, mình cũng được biết là anh không quen làm việc nhà, vì đã có mẹ lo hết. Đa phần giới đàn ông ở Việt Nam đều như thế, chỉ một số rất ít những bà mẹ Việt giáo dục cho con trai chuyện làm việc nhà. Cho nên mình cũng hiểu, làm sao mà thay đổi được khi anh ấy đã gần 30. Làm sao để một người đàn ông không quen làm việc nhà, khi lấy vợ lại đổi thành một người biết lo toan chu đáo việc nhà bây giờ. Do đó mình không nghĩ nhiều mà chỉ để ý đến những phẩm chất lớn hơn của chồng mình. Anh ấy có sẵn sàng hi sinh vì mình không? Anh ấy có bỏ qua những chuyện vụn vặt để mình được vui không? Anh ấy có nghĩ lớn và hướng đến những chuyện quan trọng chứ không để bụng chuyện nhỏ hay không? Anh ấy có khả năng lắng nghe, hay có tính chủ động không? Anh ấy là người quyết đoán và thích ra quyết định, hay thích chiều theo ý người khác? Anh ấy có chí tiến thủ chứ? Anh ấy có một trái tim nhân hậu chứ? Hay anh ấy có sẵn sàng vì mình mà dẹp đi cái tôi để dung hoà trong những trận xung đột?
Khi mình có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó và mức độ nhiều hay ít của mỗi đặc tính, cũng như mình biết rõ anh không thích (cũng như không quen) làm việc nhà nhưng vẫn sẵn sàng làm vì mình, khi đó mình biết anh là một nửa phù hợp và chấp nhận những điều vốn không thể thay đổi của anh.
Khi về sống chung, có những khuyết điểm mình nhận ra từ anh, và bản thân mình cũng lòi ra những điểm xấu mà mình không ngại giấu diếm chồng mình nữa. Nhưng tụi mình đã bỏ qua cho nhau vì những điểm xấu ấy không phải là hòn đá to lớn chặn giữa tình yêu và niềm tin của tụi mình dành cho đối phương. Có một câu mình rất tâm đắc, nói rằng: “Một người không yêu bạn nhiều như bạn mong muốn không có nghĩa là họ chưa yêu bạn hết lòng.” Đúng vậy. Có lẽ, tiêu chuẩn của chúng ta chênh lệch nhau nên mới sinh ra hi vọng và thất vọng. Tiêu chuẩn của mình về một cái bếp thật sạch sẽ tinh tươm và một ngôi nhà được bài trí gọn gàng lại khác với chồng mình. Bao giờ anh rửa chén xong, mình cũng lau dọn lại thêm cho kỹ, cho đúng với tiêu chuẩn của mình. Khi anh lau dọn nhà cửa, mình thấy thật nóng ruột vì thời gian anh tốn cho công việc đó quá nhiều, làm tốn hết quỹ thời gian để làm chuyện khác. Tuy vậy, không bao giờ mình tỏ ý chê bai vì mình hiểu, anh đã làm tốt nhất trong khả năng, với cái tính không-thích-thú-gì công việc nhà vậy mà anh đã vì mình mà giúp đỡ, san sẻ với mình. Khi có tình yêu, chúng ta sẽ dễ cảm thông cho nhau, dễ thấu hiểu nhau và hi sinh vì nhau.
Thật ra mọi thứ trên đời đều có thể cố gắng để mà hiểu được, và thông cảm được. Chỉ là người ta có đặt cái tâm vào để hiểu hay không. Và đúng là khi thương thì củ ấu cũng tròn. Cho nên mình luôn muốn nuôi dưỡng tình yêu, bón phân tưới nước cho nó mỗi ngày không để nó bạc màu khô cằn đi, bởi vì có tình yêu, ta có thể dễ dàng sống cùng nhau lâu dài với một bồ khuyết điểm mà vẫn cảm thấy không vấn đề gì cả, chấp nhận được hết, tha thứ được hết, bao dung được hết.