Hôm nay Sài Gòn chính thức áp dụng chỉ thị 18, tức là gỡ bỏ rào chắn, gỡ bỏ lệnh phong toả toàn thành phố. Ngày hôm qua là một ngày mà ai cũng háo hức và gọi đùa là “ngày 30 tết”, cũng trùng hợp hôm qua là ngày cuối cùng của tháng 9 luôn.
Mình và EB thực sự không cảm thấy háo hức cho lắm, vì vốn cũng đã quen với việc ở nhà, hơn nữa dịch bệnh đã được khống chế đâu. Chỉ là thành phố chấp nhận sống chung với dịch để cứu dân, cứu những người đã chịu đựng mấy tháng qua trong sự ngặt nghèo đói khổ, thất nghiệp, không tiền, không nhà, bị đuổi ra khỏi phòng trọ. Đây là giải pháp buộc phải có để kinh tế không kiệt quệ và còn có sức mà ngóc đầu dậy.
Mình biết những ngày tháng sau này sẽ là những ngày tháng khó khăn cho tất cả. Mình và EB luôn trong tâm thế chuẩn bị cho điều đó. Tụi mình đang tập sống thiếu thốn hơn một tí, không để bản thân bừa phứa trong sự đầy đủ dư thừa, không để bản thân dễ được thoả mãn và không tìm mọi cách để bản thân được hưởng thụ. Đây là lối sống khắc kỷ mà nói thì dễ nhưng thực hành thì khó. Cho nên tụi mình chỉ đang tập thôi, chứ cũng chưa làm được như mong muốn. Nói vậy không phải mình đi theo lối sống hà khắc đâu nha, bởi mình chỉ muốn tập khắc kỷ để gia tăng sức chịu đựng của bản thân, để khi xảy ra những tình huống nghịch cảnh thì nỗi đau sẽ không quá lớn đối với sức chịu đựng của mình.
Tháng Mười là tháng của hai tụi mình. Để chào đón tháng mới, cũng là tháng sinh nhật của hai vợ chồng, EB đã tặng mình một món quà, đó là chiếc nồi áp suất đa năng giúp mình tiết kiệm thời gian nấu nướng. Đối với tụi mình giờ đây thời gian thật sự là một món quà ý nghĩa. Mình phải tận dụng để có thêm những điều bổ ích cho bản thân. Cho nên những món đồ tiện lợi, giúp cuộc sống gia đình mình thảnh thơi hơn, có thêm nhiều thời gian để học tập, vui chơi, giữ gìn sức khoẻ, đó là điều đáng quý nhất. Điều này cũng trùng với quan điểm của chủ nghĩa tối giản, bởi mục đích của tối giản là làm cho cuộc sống thư thái mà vẫn chất lượng.
Sài Gòn quay trở lại bình thường, nhưng là bình thường mới, sẽ không giống cuộc sống trước đại dịch nữa. Và tụi mình cũng sẽ bắt đầu một cuộc sống bình thường mới với những thói quen tốt và những điều bổ ích cho thân - tâm. Cuộc sống luôn biến đổi mà, kể cả không có đại dịch, thì có ngày nào là giống với ngày nào đâu. Hôm sau, tuần sau, tháng sau, năm sau… sẽ luôn khách với hôm trước, tuần trước, tháng trước, năm trước. Con người cũng sẽ thay đổi, sự thay đổi ấy có khi rất nhỏ bé mà chúng ta không thể nhận ra được. Nếu không ngừng nỗ lực và luôn hướng lên, luôn hướng thiện, thì một lúc nào đó nhìn lại sẽ thấy ta đã trưởng thành, đã khác xưa nhiều. Ngược lại nếu luôn đặt tâm trí mình trong những thị phi, đố kị, tham sân si… thì một lúc nào đó nhìn lại cũng thấy bản thân rất khác lạ, nhiều khi là quên mất mình đã từng hồn nhiên và tốt đẹp như thế nào.
Từ tuổi hai mươi, mình đã luôn cố giằng co để không bị lực hút của những thói xấu làm mình biến đổi. Đã có những lúc mình cảm thấy mình thực sự nguy hiểm, thực sự dã tâm, thực sự xấu xa, dù chỉ khởi phát trong suy nghĩ. Nhưng rồi cơn giằng co và tự mâu thuẫn nội tâm xuất hiện. Những ngày tháng tuổi trẻ ấy thật chông chênh, dễ vỡ, và rất dễ quỵ ngã. Nhưng qua năm tháng, trải nghiệm một số bài học mà cuộc đời đem đến, và cũng sụp đổ vài lần trong mớ bòng bong của cảm xúc, mình bắt đầu suy tư nhiều hơn về đời mình (chỉ của riêng mình), để rồi giờ đây sự giằng co ấy không diễn ra nhiều nữa. Mình biết mình đã nhận được lực hấp dẫn của những điều tích cực, dù thỉnh thoảng những cám dỗ, những ghen ghét, đố kị vẫn đến chòng ghẹo mình, nhưng nó sẽ không ở lại lâu. Mình biết, mình đã bình thường mới. Vẫn là Vy ngây ngô của ngày xưa đó, bản chất không thay đổi, vẫn dễ tin người, dễ xúc động, dễ bị tác động bởi ngoại cảnh, và cũng hay nổi máu anh hùng, bao đồng, muốn trừ gian diệt ác, muốn làm những chuyện lý tưởng cao đẹp. Nhưng cũng chính là Vy, biết tự vực mình dậy sau khủng hoảng, biết tự răn đe bản thân khi lỡ gieo rắc ý nghĩ xấu, nhận ra mình đang làm một điều gì đó rất tệ và kịp thời dừng lại. Mình vẫn là mình, nhưng mới hơn.
Còn về Sài Gòn, quê hương thứ hai của mình, mình tin nó sẽ bật dậy, dù đầy thương tích nhưng cũng đầy trải nghiệm, dù đầy đau khổ nhưng cũng đầy yêu thương, và vẫn là Sài Gòn, như mình cũng vẫn là mình của năm hai mươi hồi đó.
Chào tháng mới, chào tháng Mười. Hãy bình yên nhé.