Tại sao phải viết một điều gì đó ý nghĩa…
Trong khi mình chỉ muốn viết lách là nơi nương náu của tâm hồn mà thôi.
Mình muốn được thoả chí viết ra những tâm tình, nỗi niềm trong lòng, những suy nghĩ chợt thoáng qua, những cảm xúc chợt trào dâng lên. Viết lách mà phải đúng công thức, phải chiều theo ý người đọc thì cảm xúc nó bay đi mất chưa kịp lưu lại.
Những năm 20 tuổi mình viết rất nhiều, đa số là cảm xúc của tuổi trẻ, những trải nghiệm đơn giản, buồn có, vui có. Và bây giờ mình đã hiểu vì sao mình sống qua những năm tháng đó mà không có vướng mắc gì nhiều, cũng không quá khủng hoảng, trầm uất hay suy sụp nhiều lắm. Những người mà không có một ai để chia sẻ, cũng không có một phương tiện gì để trút bỏ lòng mình, thật đáng thương. Cũng may, mình có mẹ luôn là người bạn để chia sẻ những chuyện vụn vặt trong cuộc sống của một cô gái trẻ xa nhà. May hơn nữa là mình còn có thể viết, những điều khó giải bày cùng mẹ hay bất cứ ai.
Những người vô tình hay hữu ý đọc được những dòng mình viết có lẽ họ thấy văn chương của mình đơn điệu quá. Những người hay theo dõi các mốc biến chuyển của mình cũng có thể nhận thấy cuộc sống và suy nghĩ của mình thật tầm phào. Nhưng biết đâu đó chính là cách mà mình có thể trút bỏ được gánh nặng trong tâm hồn, giải phóng bớt những suy nghĩ chằng chịt rối rắm trong đầu, và để lòng được nhẹ nhàng tươi mới đón lấy cuộc sống phía trước.
Chúng ta nên bớt sống vì con mắt theo dõi của người khác. Cách đây hơn một năm mình tình cờ đọc được blog chuyenbangquo.com của một chị hay cô nào đó có vẻ lớn tuổi hơn mình, đang sinh sống ở nước ngoài (mình chỉ tìm hiểu cơ bản vậy thôi) và mình cảm nhận được cái hồn, cái cảm xúc, cái không gian sống và tâm tư của người viết. Có vẻ người viết không chú trọng việc có ai đó theo dõi, yêu thích hay tương tác với chị. Cái cách mà chị viết lách như kiểu đó chính là hơi thở, là cuộc sống của chị rồi. Chị không phải chiều chuộng ai. Ai thích thì ghé chơi, ai thích thì chia sẻ. Blog của chị không quá chú trọng hình thức, không mang tính thương mại, cũng không dùng cho mục đích quảng cáo gì cả. Đơn thuần chỉ là một nơi để lưu giữ cảm xúc, suy tư mà thôi. Mình thực sự thích như vậy.
Nhiều người viết thời nay khiến cho mình cảm thấy viết lách cuối cùng thì cũng phải theo đuổi mục đích nào đó, tạo ra giá trị nào đó đóng góp cho xã hội, cho loài người hay đơn giản là rèn giũa kỹ năng của mình để một lúc nào đó có thể thu lợi từ nó. Mình cũng từng định hướng như vậy khi cảm thấy mình có khả năng kiếm được tiền từ việc viết. Nhưng nó làm mình hụt hơi, nó làm mình dần cạn kiệt năng lượng và cảm xúc, nó khiến mình dần mất tự do với chính những câu chữ của mình.
Suy cho cùng, mỗi người tự hiểu là việc ta làm đem lại lợi ích gì cho ta. Đâu có thứ gì thực sự lãng phí thời gian nếu ta nhận ra đó là điều mình cần. Việc dùng kỹ năng viết lách để thương mại hoá, để kiếm tiền cũng chẳng có gì sai cả. Nhưng việc viết lách chỉ để thoả lòng, để hiểu và yêu thương bản thân cũng có thể xem như một phương pháp trị liệu mà hiếm ai có thể nhận ra được; hoặc dù cho việc viết lách không đem lại giá trị gì cho ai, chỉ riêng bản thân người viết hiểu sự cần thiết của nó cũng đủ mang lại ý nghĩa cho cuộc đời của họ.