Sáng sớm, dậy vươn vai, uống một cốc nước lọc, đọc một bài báo hay, xem những tin nhắn của người yêu, cười với chị bán bánh mì một cái… Đó là cách để trôi dạt đi những phiền muộn của ngày hôm trước.
2 3 tháng gần đây có đôi điều phiền não, chủ yếu là về các mối quan hệ trong công việc. Mình cũng tụt mood rồi suy nghĩ tiêu cực muốn hại người các kiểu (ai mà chẳng có lúc như vậy nhỉ). Nhưng may là mình 30 rồi. Ừ, ở cái tuổi này, không phải cứ muốn xốc nổi là được, vì muốn vậy cần có sức khoẻ, cần có năng lượng thật nhiều để lên tinh thần lao vào đấu đá tranh chấp quyết thắng. Già đi cũng là một cái lợi, đó là khi gặp những sự bất bình, bạn có thể bực tức hậm hực và nổi điên, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, vì bạn biết sức khoẻ, năng lượng của mình không cho phép mình phung phí cho những điều đó quá nhiều.
Năng lượng của mình, sức khoẻ của mình ngày một tiêu hao đi, nên mình phải dùng nó vào những việc ý nghĩa hơn. Như là cho tình yêu, cho một cuộc sống êm dịu, cho gia đình, cho tương lai, cho các mối quan hệ hữu ích.
Đến lúc mà bạn cảm thấy bắt buộc phải sống như vậy chứ không còn lựa chọn nào khác, đến lúc mà bạn cảm thấy mình không sẵn sàng lao vào một thứ gì nguy hiểm nữa, vì mình phải bảo vệ bản thân mình (gồm có cả thể xác và tâm hồn), bảo vệ mình vì những người mình thương yêu, họ cần mình. Sẽ đến một lúc mà tất cả chúng ta đều như vậy. Đó là cái ngưỡng đầu tiên của trưởng thành.
Và nếu mỗi sáng thức dậy, bạn cảm thấy mình có những suy nghĩ tích cực, cảm thấy tinh thần sảng khoái, có cảm giác mình đang sống vì một ai đó chứ không phải chỉ vì mình nữa, thì có lẽ bạn đã nếm trải mùi vị cuộc đời đủ rồi đấy.
Chúc một ngày tốt lành nhé!