Từ hôm dọn về ở với chồng ở căn nhà của ba mẹ anh, tối hôm qua mới có dịp mình hỏi han về những ngóc ngách trong ngôi nhà. Thực ra không phải mình đợi dịp mới hỏi, mà mình sợ khơi gợi lên những nỗi buồn trong anh.
Mấy hôm trước mình xem đến tập 7 hay tập 8 gì đó bộ phim Reply 1988. Đoạn kể về chú kia thường ngày rất vui tính, hài hước, hay trêu chọc mọi người, vậy mà cứ đến ngày sinh nhật của mình thì chú lại trầm mặc, mà không hiểu lý do vì sao. Cuối cùng khi vợ chú mở cuốn băng ghi âm lại đoạn thời gian mà mẹ chú còn sống, vào ngày sinh nhật chú thì hai mẹ con trò chuyện qua lại và hát bài hát chúc mừng sinh nhật. Đến đoạn đó bỗng chú rơi nước mắt và đã hiểu vì sao mấy năm nay cứ đến sinh nhật lại thấy buồn buồn, không thiết tha làm gì. Bởi mấy năm nay chú không còn mẹ nữa.
Coi đến đoạn đó mình bỗng cảm thấy thương chồng mình vô cùng. Có lẽ anh cũng kiềm nén những giọt nước mắt vào bên trong và cố gắng sống vui vẻ, cứng rắn nhưng hẳn trong lòng anh luôn có một khoảng trống dành để nhớ về những kỷ niệm với gia đình. Mình hỏi anh những góc trong ngôi nhà, chỗ này ngày xưa thường làm gì, chỗ kia thường có ai đứng ngồi, anh thường ngủ ở đâu… Tự dưng lại gợi lên một phương trời nhớ, làm anh rơi nước mắt. Nhưng mình nghĩ rơi nước mắt là tốt, bởi nó là những cảm xúc cần được giải toả, cần được sẻ chia.
Thỉnh thoảng mình vẫn nhớ về gia đình mình, muốn chạy về nhà ngay. Nhất là trong giai đoạn covid bị cấm cửa như hiện giờ, mình càng thấy thương gia đình, nhớ ba mẹ, nghĩ về những kỷ niệm tuổi thơ rồi bật khóc vô tư. Chúng ta luôn nên khóc khi cần được khóc, như là đói cần được ăn. Cơn đói khát của tâm hồn cũng quan trọng như cái bụng rỗng của ta vậy.
Mình có rất nhiều phương trời nhớ, mình luôn nung nấu sẽ viết về nó, những kỷ niệm khi còn ở với gia đình. Giờ thì đã trưởng thành, đi lấy chồng, nhưng những nỗi nhớ ấy luôn quay quắt và mình thấy sống với gia đình chưa hề đủ. Mình vẫn còn những giấc mơ dang dở chưa thực hiện được khi còn ở với ba mẹ. Những giá trị của gia đình luôn là điều để mỗi đứa con bấu víu vào khi chúng lớn lên, đi xa, rồi trở thành một người khác với chúng thuở nhỏ và chẳng may phạm sai lầm. Ai cũng cần một phương trời để mà nhớ, nơi mà những kỷ niệm, những ước mơ chân phương và tình cảm ruột thịt không bao giờ thay đổi theo năm tháng. Ai cũng cần những điều đó để gượng dậy mỗi khi mỏi mệt, ai cũng cần có một điều gì đó để nhớ về.