Ngày 20/11, tự hỏi bản thân mình còn nhớ một người thầy, người cô nào để tri ân không.
Hồi cấp một thì mình nhớ nhất thầy hiệu phó tên Trần Văn A, thầy rất hiền và hay cười trìu mến với các học sinh. Thỉnh thoảng gặp học sinh đi trễ, hoặc không có ba mẹ đón, đứng bơ vơ trong sân trường, thầy hay đến hỏi thăm, hướng dẫn. Mình không nhớ rõ những điều đã xảy ra hồi cấp một, chỉ nhớ thầy rất hiền và đó là điều ấn tượng duy nhất về thầy. Hồi mình đang học đại học thì nghe tin thầy qua đời, vì thầy cũng thân với ba mình nên mình mới được biết tin. Mình cảm thấy cuộc đời thầy sống để lại nhiều ấn tượng tốt với lũ học sinh tụi mình, vậy đã là một thành công lớn rồi.
Cấp hai thì có mỗi cô Lan dạy toán làm mình nhớ, vì cô dạy dễ hiểu và không thiên vị. Tuy cô rất nghiêm khắc và có hình phạt khẽ roi lên tay khi tụi mình không làm bài tập về nhà làm mình rất sợ, nhưng nhìn chung nhờ cô mà môn toán của mình rất tiến bộ. Những thầy cô khác thì luôn o ép hoặc gợi ý học sinh phải đi học thêm thì may ra lúc làm bài thi còn châm chước cho. Nhưng riêng cô Lan, dù có đi học thêm hay không cô vẫn đối xử công bình. Hồi đó mình đi học thêm cô là vì thích và muốn học được nhiều hơn nữa chứ không phải vì áp lực.
Cấp ba thì có cô Thoa chủ nhiệm kiêm giáo viên dạy văn. Cô dạy bảo nhiều thứ để những đứa trẻ như mình hồi đó có thể hiểu thêm về cuộc sống. Cô giới thiệu cho những cuốn sách hay ngoài sách giáo khoa, và nhờ cô mình mới biết đến cuốn tiểu thuyết kinh điển “Tội ác và trừng phạt”. Cô có đời sống nội tâm phong phú, môn văn cô giảng cũng rất lắng đọng. Chính cô là người khai phá tiềm năng văn học ở mình và đưa mình đi thi học sinh giỏi cấp tỉnh, vì suốt mấy năm cấp hai bị đì do không đi học thêm môn văn nên mình cứ tưởng mình dốt văn lắm, cho đến khi gặp cô Thoa.
Cấp ba mình còn nhớ thầy dạy Sử (nhưng quên tên mất rồi), vì thầy đã dạy cho lớp mình hát bài Quốc tế ca, thầy dạy nhiều điều bên ngoài, không rập khuôn sách vở khiến cho giờ học rất hứng thú. Lúc làm bài kiểm tra sử bao giờ mình cũng chỉ lẹt đẹt 6-7 điểm chứ không cao, thậm chí khi thi tốt nghiệp mình chỉ có 2 điểm sử. Nhưng thầy khơi gợi trí tò mò để sau này khi lớn lên, mình tìm hiểu khám phá ra nhiều điều khác, do đó biết được những sự thật mà sách giáo khoa không nói. Cảm ơn thầy rất nhiều.
Cấp ba mình còn nhớ thầy Chấn (là thầy mà mình học thêm 3 môn Toán, Lý, Hoá). Thầy sống rất giản dị, chân chất. Học mấy môn khô khan vậy mà mình lại rất hào hứng đi học. Thỉnh thoảng tụi mình mua đồ ăn vặt đến nhà thầy và rủ thầy ăn chung trước giờ học. Nhớ năm đó sinh nhật mình, cả nhóm bạn còn xin thầy cho cúp buổi học hôm đó và tổ chức sinh nhật cho mình tại nhà thầy luôn. Đôi khi ba mẹ chưa kịp cho tiền đóng học, thầy cũng không nhắc và cứ để mình từ từ đóng, mình có cảm giác thầy như một người chú vậy. Nhờ thầy khích lệ mà mình tìm ra cách giải khác biệt cho môn Lý và sau đó được điểm tuyệt đối bài kiểm tra Lý trên lớp, với cách giải khác mọi người, nhưng vẫn được tuyên dương trước lớp.
Lên đại học mình không đặc biệt ấn tượng ai, tuy mình đều quý các thầy cô. Các thầy cô ở đại học cho mình rất nhiều kiến thức, điều quan trọng hơn không phải chỉ là kiến thức mà còn là tinh thần khám phá, tự nghiên cứu sáng tạo mà các thầy cô truyền cho tụi mình.
Những thầy cô mà mình cảm thấy ấn tượng trên, đều là những người dạy học bằng cả cái tâm, có thể họ không giỏi nhất, họ không đạt bằng cấp cao nhất, cũng hiếm khi đạt huy chương khen thưởng giáo viên giỏi, họ không chạy theo thi đua, nhưng đối với việc giáo dục, họ đã làm tròn trách nhiệm vì không chỉ mang tri thức đến cho học sinh mà còn truyền cảm hứng để mình tiếp tục theo đuổi sự học cho đến mãi mãi sau này.
Kiến thức có thể tìm thấy dễ dàng, nhưng niềm cảm hứng với kiến thức thì không đến dễ dàng.
Xin dành những lời kính trọng nhất cho những người thầy cô không ngừng tìm kiếm và cập nhật kiến thức cũng như truyền đạt được niềm cảm hứng đến học sinh, đem đến định hướng tương lai cho nhiều thế hệ.