Đặc sản mà nước Nhật đem lại cho mình vào những ngày mới đến chính là hai chữ “mỏi chân”. Như phần trước mình cũng kể là tuy mới qua Osaka ngày đầu tiên, mình đã phải làm quen với việc đi bộ. Thực ra chỉ khoảng 1-2km từ nhà ra siêu thị hoặc ra ga tàu, rồi đi bộ lang thang trong đó đã khiến đôi chân mình rã rời. Cũng bởi khi ở Việt Nam mình ít khi tập luyện đi bộ. Với khí hậu nắng nóng ở Việt Nam thì đi bộ chừng 500 mét cũng khiến mình mệt mỏi rồi.
Ngày thứ hai ở Osaka, chồng mình làm việc ở nhà. Do ở Nhật khi ca nhiễm Covid tăng trở lại thì công ty cũng khuyến khích một tuần chỉ đến làm trực tiếp khoảng 1-2 ngày thôi. Mình ở nhà nấu ăn trưa cho chồng và người bạn ở cùng. Mình không quen với gia vị của Nhật, tuy cũng là muối, đường, bột ngọt nhưng nó khác hẳn. Mình cảm thấy muối thì mặn hơn, đường thì ít ngọt hơn. Mình nêm nếm thử và thấy không giống cái cảm giác nấu ăn ở Việt Nam, nêm mãi vẫn không thấy vừa miệng. Phải nấu chừng vài ngày sau đó thì mình mới quen dần.
Các loại rau ở Nhật không được phong phú. Mùa nào thì chỉ có rau đó chứ không được đa dạng nhiều chủng loại và đầy đủ như ở quê mình. Hai thứ rau phổ biến nhất là bắp sú và cải thảo ở Nhật luôn có quanh năm. Và tuy mình mới qua Nhật được hơn 1 tuần nhưng mình đã ăn 2 loại rau này gần như mỗi ngày :)) Hi vọng khi chuyển qua khu Yao nhiều người Việt thì sẽ có thêm lựa chọn về rau phong phú hơn (nhưng có lẽ cũng mắc tiền vì mấy loại rau và gia vị Việt Nam phải nhập khẩu qua đây rất nhiêu khê). Và cái hay là ở Nhật, thịt không đắt hơn rau là mấy nên không cần phải đắn đo nhiều khi mua những loại thịt thông thường trong siêu thị đâu. Mình chỉ đắn đo khi mua rau và trái cây thôi :( Mới qua có mấy bữa mà thèm rau trái Việt Nam muốn xỉu.
Lại nói về chuyện đi bộ. Từ ngày sang Nhật không có ngày nào mà mình không đi bộ. Khi thì đi siêu thị, khi thì đi giặt đồ, khi thì cuốc bộ ra ga để đi tàu đến một nơi khác… Người Nhật đi nhanh quá, kể cả những người già. Và đôi chân ai trông cũng thon thả săn chắc. Từ chỗ mình ở chỉ có đi kombini (convenient store) mua đồ lặt vặt thì mới gần, cách khoảng 1 block. Còn đi giặt đồ thì cách nhà 2 block. Nếu đi siêu thị thì tầm 7-10 phút đi bộ tuỳ siêu thị to hay nhỏ, và đi ra ga gần nhất cũng tầm 10 phút.
Chồng mình thường đi bộ đến công ty cách nhà 20 phút đi bộ. Nếu đi tàu thì cũng tốn chừng ấy thời gian thôi, mà lại tốn tiền. Chồng mình nói là thời gian như nhau thì đi bộ để rèn luyện. Vả lại với người sống ở Nhật nếu không quá gấp gáp về thời gian thì đi bộ 20 phút không là vấn đề gì cả. So với việc đi 7 phút ra đến ga, rồi lần mò trong nhà ga và chờ tàu chạy, ra khỏi ga cũng phải đi thêm khoảng 5-7 phút nữa mới đến nơi, thì đi bộ luôn một mạch từ đầu cho khoẻ.
Việc mò mẫm trong ga tàu cũng là một vấn đề. Với những tuyến quen thuộc thì không sao cả, nhưng khi bắt tàu đi đến một nơi lạ, với những line chằng chịt, cùng với thời gian tàu đến khác nhau, việc tính toán làm sau để ra ga tàu kịp giờ tàu chạy mà không phải chờ, không bị đi nhầm line, nhầm cửa vào, lên nhầm tàu… là cả một vấn đề. Vì những rắc rối trên mà những người mới tập đi tàu nên để cho bản thân dư dả thời gian, luôn đi sớm hơn để lỡ có sai thì còn làm lại.
Hôm chồng mình dẫn mình tới Namba (khu mua sắm sầm uất ở Osaka), vì lâu không đi nên ảnh quên cách đi. Tụi mình đã leo lên nhầm tàu, tức là thay vì chạy về hướng đông thì leo lên con tàu chạy ngược về hướng tây. Khi phát hiện ra thì lật đật lo xuống ga tiếp theo, và phải mò xem chuyến tàu đi về Namba có đúng là cùng line đó hay không. Vì cùng một line có thể có 2 chiều chạy xuôi chạy ngược, nhưng cũng có line chỉ có một chiều, muốn quay về phải đi line khác. Túm lại là rối lắm mình cũng chưa hiểu được mấy, nên mình luôn đi với chồng chứ chưa tự lực cánh sinh được.
Tính ra nếu không biết cách đi tàu, không biết cách đọc bảng hướng dẫn thì thời gian mò mẫm ở dưới ga còn lâu hơn tự đi bộ theo google map. Nhưng được cái ở dưới ga thì đỡ mưa nắng, có toilet, có siêu thị cửa hàng đầy đủ, nếu rảnh có thể ở đó chơi giết thời gian. Nhưng mà ở đây chẳng có ai cần phải giết thời gian cả. Mình thấy ai cũng hối hả, bận rộn, nhanh nhẹn, lạnh lùng.
Còn quá nhiều thứ mới mẻ với một đứa lần đầu đi xa nhà “dữ” vậy, nên mình sẽ kể dần dần qua những bài viết tiếp theo :)) Mình vốn là đứa chỉ thích đi du lịch khám phá rồi về, chứ chưa từng có ý định sẽ sinh sống ở nước ngoài. Cơ duyên đưa đẩy thì mình cứ đi trải nghiệm vài năm để tăng vốn sống và học hỏi thêm. Hi vọng mình học được nhiều điều ở nước Nhật để sau này trở về có thể làm được gì đó hữu ích cho cuộc sống, chứ không quá cuồng si cũng không quá chê bai những thứ khác biệt so với vùng an toàn của mình.
Vài hình ảnh về ga tàu ở Nhật, mình không chụp khi đang ở trên tàu dù vắng, vì mình biết đó là điều lạ lùng không nên làm khi ở đây. Nếu bạn thích xem video thì follow facebook hoặc insta của mình để xem story cho sinh động nhé.