Những điều mình học được khi yêu

Viết bởi Cô Đào vào 2019-09-21
Chủ đề:

Untitled.png

Hồi xưa cách đây không lâu lắm mình có đọc được câu quote đại loại nói là:

“Nhiều bài học về tình yêu mà chúng ta học được lại là từ những người không hề thật lòng yêu thương ta”

Untitled.png

Nghe có vẻ đau đớn nhỉ. Mà cũng đúng vì chính khi ta bị phụ bạc, hay lúc yêu đơn phương, hay là những giai đoạn cô đơn lại là lúc ta chiêm nghiệm về tình yêu nhiều nhất. Khi đang trong tình yêu thì ít có ai chiêm nghiệm về nó, nhìn mãi cũng không ra vấn đề sâu sắc gì, vì khi yêu người ta trở nên mù quáng mà lị :)

Nhưng rồi cũng sẽ đến lúc mình phải tỉnh táo để biến tình yêu thành một nền tảng gắn bó vững chắc hơn, như là gia đình chẳng hạn. Kể từ lúc suy nghĩ nhiều hơn về tương lai, mình mới nhận ra tình yêu đã khiến mình trưởng thành hơn như thế nào.

Mình cũng không biết định nghĩa trưởng thành là như thế nào, nhưng chắc chắn không phải về độ tuổi. Có thể nó là những suy nghĩ tích cực lạc quan hơn trong cuộc sống và cách đối diện với những khủng hoảng một cách trầm tĩnh hơn.

Nhiều người trưởng thành nhờ thăng trầm của cuộc sống, nhiều người nhờ vào việc đọc sách và trải nghiệm, trong số đó cũng có những người trưởng thành qua những lần yêu…

Mà thôi không nói dài dòng nữa, mình sẽ kể lại những điều mình đã học được khi yêu, cũng không có gì to tát vĩ đại nhưng mà với mình, đó là những điều hữu ích khiến cuộc sống của mình tốt đẹp hơn

Trước giờ mình cũng không nghiêm túc nhìn nhận lại các mối quan hệ mình đã có và đang có. Mình cứ theo thuyết hợp thì đến, không hợp thì đi. Nhưng mà như vậy thì thật lãng phí thời gian và công sức nếu chúng ta gặp không đúng người, phải không. Cuộc đời  chúng ta sẽ còn gặp gỡ bao nhiêu người nữa, và bao nhiêu người sẽ ở lại với đời mình, cho đến tận cùng? Mỗi người khi đến và khi đi, để lại cho mình được điều gì? Đó là những câu hỏi mà dạo gần đây mình hay vô thức tự hỏi.

Mình với P đến với nhau nhờ cái duyên, tụi mình quen biết nhau từ một trung tâm tiếng Anh, khi đó mình là nhân viên tư vấn khóa học, còn P là người đăng ký học. Mình không phát hiện ra ở P có gì hay ho cho đến mãi sau này. Mình nghĩ, nếu mình không giữ mối quan hệ hời hợt đó cho đến một năm sau, thì tụi mình có cơ hội được tìm hiểu nhau sâu sắc hơn hay không.

Rõ ràng, việc duy trì các mối quan hệ là tốt, nhưng làm thế nào để biết đâu là mối quan hệ nên duy trì. Mình đã từng sai lầm rồi rút kinh nghiệm, và rồi vẫn sai lầm. Mình không đưa ra lời khuyên gì ở đây, và sau tất cả mình tin vào cái gọi là nhân duyên. Những cái mình gọi là lãng phí hay là gặp nhầm người ở trên, thực ra không phải là vô nghĩa đâu. Có những người đến rồi đi, để mình nhận ra một bài học nào đó, có những người ở lại để giúp đỡ nhau điều gì đó, rồi có những người sẽ gắn kết với nhau như mình và P.

Điều mà mình nhận ra là, mình không cần phải lo lắng quá nhiều, cũng đừng e dè khi bước vào một mối quan hệ, bắt đầu một tình cảm với ai. Vấn đề là mình cần có nền tảng giáo dục, nền tảng tri thức và đạo đức để thu hút những người giống mình, ở trong cùng vùng phủ sóng với mình, còn những người mà mình có khả năng kết nối được, nhưng họ quá khác biệt với mình về tư tưởng, lối sống… rồi thì một lúc nào đó họ và mình cũng chia tay, tệ nhất thì chúng ta vẫn nhận được một bài học nào đó (có khi đến già mình vẫn còn phải học).

Khi tụi mình suy nghĩ đến chuyện tương lai, thì mình càng cảm nhận rõ hơn về sự kết nối của tình thân. Mình càng khẳng định hơn, gia đình là cái duy nhất tồn tại, những mối quan hệ khác, có thì tốt mà không có cũng không phải là xấu. Những chuyện đã qua khiến cho mình tin rằng những người sẽ bên cạnh mình lúc yếu đuối, cơ hàn, khổ sở nhất, chính là gia đình.

Trên đời cũng vẫn có những câu chuyện cảm động về tình cảm của những con người không máu mủ gì với nhau. Mình vẫn tin vào lòng tốt của người đời chứ. Nhưng khi mình nghiệm lại những lúc mình lâm vào cảnh tệ hại nhất, thì chỉ có dòng họ, gia đình, anh chị em mới là những người quan tâm mình. Dù cách quan tâm của họ mỗi người một vẻ, có thể là hơi nhiều chuyện, cũng có thể hơi phóng đại, hoặc có thể hơi hời hợt, nhưng đều là những người mình có thể bấu víu lúc gian nguy. Vậy nên một khi đã kết tình thân với nhau, trên cơ sở là tình yêu thì ngoài ra còn có sự quan tâm, lo lắng, cảm thấy xót thương, cảm thấy đau lòng, cảm thấy hạnh phúc cùng với nhau nữa. Mình đã cảm nhận được điều đó khi yêu.

Đây là thứ tình cảm mà trước đây nó quá hiển nhiên trong gia đình mình đến nỗi mình không nhận ra nó, mình cứ nghĩ ba mẹ, anh chị em trong nhà thì những tình cảm đó là miễn phí, là một chiều, mình có quyền đòi hỏi thoải mái mà không nghĩ đến việc đền đáp lại. Thế nhưng khi yêu mình đã nhận ra, dù là gia đình với nhau thì cũng phải có qua có lại, nếu không, một ngày nào đó tình cảm cũng sẽ cạn kiệt. Mình không thể chăm một cái cây mà chẳng thấy nó ra hoa kết trái, dù là mình sẽ vẫn chăm sóc nó đó, nhưng mình sẽ buồn, sẽ thất vọng lắm. Nỗi buồn đó có thể rút cạn niềm tin, sinh khí của mình, khiến tình cảm của mình với cái cây mau cạn kiệt hơn.

Nếu ai cũng hiểu gia đình là quan trọng và cần đến tình cảm gia đình, thì sẽ để ý lại xem mình đã dành tình cảm, sự quan tâm cho gia đình đủ nhiều như họ đã trao ban cho mình hay chưa.

Cũng may hai đứa mình đều hợp nhau trong quan điểm về lối sống, về việc học hỏi. Nên cứ đứa này vừa định lười biếng thì đứa kia sẽ nhắc nhở, cả hai cùng thúc giục nhau phải cố gắng để bản thân tốt hơn, hoàn thiện hơn, để quăng đâu cũng sống được.

Mình là chúa lười biếng, nếu việc gì không quan trọng cấp thiết mình sẽ cứ để đó, chây lười không thèm đụng tới nữa. Xưa nay mình luôn quan niệm kiến thức rất quan trọng nên không thể để một ngày nào mà không dung nạp một kiến thức mới. Nhưng do tính chất công việc và những sự mệt mỏi gần đây mà mình suýt chút nữa trở thành một con sâu lười chỉ biết kiếm ăn sống qua ngày. Cũng nhờ người yêu thúc đẩy mà mình cảm thấy tinh thần phấn chấn lên, mong muốn cải thiện bản thân và làm cho mình có giá trị hơn.

Hai đứa mình rủ nhau đọc sách, xem những  bộ phim có ý nghĩa, đọc báo, chia sẻ tất tần tật về kinh nghiệm cuộc sống. Mình cảm giác như có một người bạn thân để cùng nhau phấn đấu, thi đua vậy.

Nếu tuổi trẻ khi yêu thì việc duy nhất chỉ là yêu thôi, không lo nghĩ gì đến tương lai. Thì ở cái tuổi 30 tụi mình có rất nhiều thứ phải lo nghĩ. Thế nhưng tụi mình cũng nhắc nhau sống sao đừng quá áp lực, để tận hưởng từng giây phút của tình yêu và cuộc sống. Việc gì đến sẽ đến, và từ bây giờ mình luyện tập những thứ cần thiết để chuẩn bị cho nó, nhưng ngồi im lo lắng thì không nên chút nào. Có thứ gì mà con người lo lắng lại xảy ra đúng ý con người đâu chứ, nhiều thứ trong cuộc sống này phụ thuộc vào thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên mình không thể tính hết được. Khi yêu P mình đã giảm bớt cái tính hay lo nghĩ, suy tư và sống thành tâm với thực tại hơn.

Chắc cái này là bản chất của phụ nữ rồi. Hay suy nghĩ vụn vặt linh tinh rồi suy diễn các kiểu. Mình chưa thay đổi được đâu, chỉ là bớt đi thôi, vì mình biết đàn ông chẳng ai thích một người phụ nữ cứ nói mãi những chuyện nhỏ bé vụn vặt.

Mình bớt nói đi một chút nhưng vẫn nghĩ trong đầu đó chứ. :P

Là bởi vì cấu tạo bộ não của đàn ông và phụ nữ khác nhau. Từ thời tổ tiên, đàn ông phải lo mấy chuyện lớn như kiếm bữa ăn về cho gia đình, đi săn bắt hùng dũng oai phong. Còn phụ nữ lo hái lượm mấy cái nhỏ nhặt để bổ sung thêm phòng khi đàn ông không kiếm được miếng thịt nào. Mà nói chung Thượng đế đã tạo ra hai phái khác nhau rất nhiều, rồi bổ sung cho nhau. Nên cái chuyện mà kêu phụ nữ bớt chi li lặt vặt đi là không có đâu nha (trừ những người nữ nhưng có tính nam trội hơn, hoặc những người nam nhưng có tính nữ trội hơn - này là về sinh học rồi thôi không có gì để nói)

Chỉ là mình cảm thấy hai bên nên học hỏi để hiểu nhau, hiểu vì sao người kia như vậy, thấy người kia mệt mỏi đủ chuyện rồi thì mình bớt mấy cái tủn mủn của mình lại. Nên mình nói là mình chỉ bớt thôi, và P cũng hiểu điều đó. Vì tụi mình cũng đọc 2 cuốn sách của Mr. Steve Harvey phân tích về đàn ông và phụ nữ cho đôi bên hiểu và hòa hợp với nhau rồi, nên đôi khi có khó chịu về sự khác biệt của người kia một chút nhưng tụi mình vẫn chấp nhận.

Với lại mình cũng nhận ra, khi ta thực sự là chính mình thì ta mới gặp được một người phù hợp. Có nhiều người họ ngộ nhận về chính bản thân họ nên mới đi tìm kiếm những mảnh ghép hợp với phiên bản ngộ nhận đó, xui nữa mà bên kia cũng ngộ nhận luôn thì không bên nhau bền lâu được. Nên tụi mình cố gắng sống thật, thật hết mức, để lòi ra cái nào ngộ nhận là cắt liền, may vô cho vừa vặn mà sống với nhau lâu bền.

Rồi điều cuối cùng nữa là: Cái gì hư thì mình sửa lại, còn xài được cứ xài (giống như mình mới sửa sợi dây đèn vậy đó, sửa rồi vẫn xài được lung linh luôn) ^^ Tình cảm và mối quan hệ cũng vậy, nhất là khi đã là tình thân thì không thể nào dễ dàng vứt bỏ được.

Những điều này không phải mình mới nhận ra, mình đã đọc rất lâu rồi nhưng chỉ là lý thuyết. Giờ đây đang trong tình yêu thì mình càng nhận ra rõ ràng hơn. Mình ráng thực hành những lý thuyết, những triết lý về tình yêu kia để trở thành người thành công nhất. Chứ đời mình đã có cái gì thành công rực rỡ đâu, hi vọng lần này sẽ thành công nha.

(Chiều nay Sài Gòn mưa to quá, nên mình ngồi nhà viết blog nè)

Bên lề:

Khoe chút xíu thành quả mình tự sửa cái phích cắm điện bị gãy (do hồi nhỏ học môn Kỹ thuật tốt) :))

Ông P hậu đậu đã làm gãy chứ ai =))

Xong mình mua cái phích cắm hết 8-ngàn rồi lọ mọ sửa nè