Giấc mơ sao đẹp thế
Tỉnh dậy, tan biến rồi
Tình người sao ngắn thế
Vừa gần đã xa xôi
Ta thương người nhiều lắm
Ngỡ mình sẽ trăm năm
Người thương ta lại mấy?
Buồn về gieo âm thầm…
Đêm ta nằm thổn thức
Lòng quạnh quẽ buồn tênh
Nhớ chúng mình, chuyện cũ…
Còn ta đứng chênh vênh
Muốn trở về nơi ấy
Có những sáng tinh sương
Tỉnh dậy lòng hạnh phúc
Có người…
để ta thương.