Tôi là đứa trẻ sinh ra đầu tiên trong cả hai bên dòng họ nội ngoại. Sau này khi có thêm những đứa em khác, mọi người thường gọi tôi là chị đầu đàn.
Em gái cách tôi 3 tuổi. Còn những anh em họ khác trong gia đình thì cứ lần lượt được sinh ra, đứa nhỏ nhất cũng cách tôi cả 18 tuổi. Vào năm tôi học cấp hai, trong dòng họ nhà ngoại tôi đã có khoảng 4 đứa em, đều là con gái. Khi từng đứa được sinh ra, tôi cùng mẹ và các dì, các mợ đều vui mừng đón lấy chúng khi còn đỏ hỏn trong bệnh viện. Tôi tuy không lớn hơn chúng là bao, nhưng lại được chứng kiến tất cả những khoảnh khắc ấy, khi mà đám em họ của tôi còn nhỏ xíu như củ khoai lang cho đến khi chúng lớn, đi học, tính tình thay đổi.
Vào những mùa hè, khi tôi và em gái có tròn 3 tháng nghỉ hè trọn vẹn. Các mợ, các dì thường hay gửi gắm con của họ sang nhà tôi, chơi cùng hai chị em tôi. Những đứa em họ có đứa thì mới biết đi, có đứa thì học mẫu giáo. Tôi chăm sóc cho chúng như một người chị cả mà ta thường thấy trong phim ảnh. Khi thì cho chúng bày đồ chơi la liệt đầy nhà, khi thì giúp chúng đi vệ sinh, khi thì dạy học…. Tôi cảm thấy mình thật có trọng trách và nếu những đứa trẻ này ngoan, giỏi, đó là một phần công sức của mình. Tôi rất lấy làm tự hào và cảm giác được tin cậy khi người lớn trong gia đình mỗi khi bận bịu đều gửi gắm lũ trẻ cho tôi. Cũng chính vì làm chị của một bầy con nít như thế, từ sâu trong tôi đã ấn định một tư tưởng là tôi phải giỏi để làm gương. Có lẽ những đứa trẻ sinh ra làm anh cả, chị hai cũng sẽ có tâm lý như tôi, mong mình giỏi và được ba mẹ tin cậy để dẫn dắt những đứa em và cảm thấy tự hào nếu chúng đạt được thành quả gì đó, cho dù là ăn hết phần cơm trưa, hay học thêm được một phép toán cộng.
Tôi còn nhớ những mùa hè nóng bức, trong tiếng ve kêu râm ran và cây cối trong vườn bắt đầu trĩu những đợt quả đầu tiên. Tôi cứ như là cô giáo trẻ, lên lịch trình cho các em họ tôi sinh hoạt đúng giờ giấc. Khoảng 7-8 giờ sáng, các mợ và dì tôi đưa chúng đến nhà tôi kèm theo một món đồ ăn sáng. Tôi sẽ đút cho đứa nhỏ và coi ngó đứa lớn ăn sáng thật đầy đủ. Tiếp theo là lôi mớ đồ chơi trong giỏ ra, cho chúng chơi chung với nhau, thường thì là đồ hàng, truyện tranh, thú bông. Chúng tôi thường bày trò nấu ăn hoặc đọc truyện tranh cùng nhau. Lũ nhỏ cũng hay cãi nhau chí choé khiến tôi bất đắc dĩ phải làm trọng tài phân xử. Tôi luôn cố gắng tỏ ra công bằng nhất có thể, mặc dù tôi không biết nên để phần thắng thuộc về ai. Đứa nào cũng muốn chứng minh mình đúng và đứa còn lại mới là kẻ lỗi lầm. Những lần phân xử như vậy rút ra cho tôi kinh nghiệm rằng, dù là người có quyền lực đi nữa, khi muốn cấp dưới tâm phục khẩu phục thì tôi phải phân tích hợp tình hợp lý. Em gái tôi đôi khi cũng đứng ra bênh vực và làm nhân chứng cho những cuộc phân xử như vậy. Những đoạn ký ức ùa về và tôi cảm thấy thích cái phiên bản của chúng nó vào thời điểm ấy hơn. Đứa nào cũng dễ thương, ngây thơ, tuy hơi phiền hà nhưng lại rất quý mến, coi trọng tôi.
Tôi không biết khi đám em họ của tôi lớn lên, trong ký ức của chúng có nhớ gì đến những mùa hè vui đùa trong căn nhà nhỏ, giữa chiếc vườn xanh mát ấy không. Tuy là chẳng có nhiều trò vui như bây giờ, nhưng đọng lại là những kỷ niệm không thể quên được. Những trưa hè tôi phải đọc truyện đến mỏi cả miệng để ru chúng vào giấc ngủ trưa. Có những ngày oi ả, cả đám chúng tôi đi bộ sang xưởng kem của ngoại để ăn kem mát lạnh cho thoả thích. Những trận khẩu chiến náo nhiệt… Những bài toán tôi dạy kèm cho mấy đứa chuẩn bị vào lớp một… Tất cả những điều đó cũng giúp cho người chị đầu đàn như tôi trưởng thành, và cảm thấy trách nhiệm của mình trong việc nêu gương sáng, mà từ đó tôi trở thành một con người chín chắn hơn.
Làm chị đôi khi cũng tủi thân vì hễ có chuyện gì, ba mẹ sẽ trách mắng mình đầu tiên. Nhưng bù lại, tôi như oai phong lẫm liệt được các em răm rắp nghe lời, méc mỏ, làm trọng tài phân xử, và mỗi lời nói của mình đều như khẩu lệnh. Tôi cũng được chúng yêu thích nữa, vì mỗi khi các dì và mợ tôi hỏi chúng muốn đi đâu chơi, chúng đều muốn đến nhà tôi. Nhưng càng ngày, quyền lực của người chị đầu đàn này càng lụi tàn. Những đứa trẻ dần lớn lên, cứng đầu, xa cách. Tôi cũng có nhiều việc phải bận tâm lo cho riêng mình. Chẳng biết bao giờ mới ngồi tụ tập lại mà kể chuyện xưa cho nhau nghe, kể về những chuyện như ngày xưa mày đã gác chân lên đầu chị khi ngủ, mày từng cắn bầm vai chị mỗi khi chị bế mày, hay là mày tè dầm ướt luôn cả quần của chị…
Tôi tạm cất lại phần ký ức tuổi thơ ấy vào trong một ngăn kéo, hẳn là sau này, thế nào cũng có dịp ngồi lại với nhau.