Suốt những năm độc thân, tôi hằng tưởng tượng rất nhiều về người đàn ông mà mình sẽ gắn bó. Đó sẽ là người như thế nào nhỉ?
Dựa trên những hiểu biết và trải nghiệm của tôi về tình yêu, về những khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, dựa trên những bài viết, những chia sẻ giúp phụ nữ và đàn ông gắn kết với nhau và hiểu nhau hơn, trong một xã hội tân tiến và dễ sai lầm như hiện tại… hết thảy những điều tôi nghe và nhìn, được kể hay tự quan sát… tất cả những điều đó vẫn không giúp tôi tìm ra được người đàn ông này. Tôi cố gắng mở lòng, quan sát những người khác phái xung quanh mình, để tìm xem ai sẽ là người đó. Nhưng anh ta vẫn chẳng chịu xuất hiện, một quãng thời gian khá dài.
Sau những nỗ lực như thế, và rồi tôi quyết định sẽ sống tự do, độc thân thật hạnh phúc, dùng tình yêu đó để yêu thương bản thân mình gấp đôi, tôi chấp nhận rằng nếu không có đàn ông, cuộc đời mình vẫn hoàn toàn có thể hạnh phúc, có khi càng hạnh phúc nhiều hơn. Tôi đã chuẩn bị tâm thế cho một cuộc lữ hành đơn độc, nhưng không cô đơn. Tôi luôn có bạn bè, có gia đình, có những mối quan hệ thâm giao, có những kết nối nhộn nhịp với loài người, tôi vẫn có cách lấp đầy cuộc sống của mình bởi nhiều xúc cảm khác nhau, tuy nhiên, vẫn còn đó một chỗ trống, tôi để dành…
Rồi, anh ấy đến. Bất ngờ lắm. Chính tôi cũng không thể ngờ được chúng tôi sẽ bắt đầu và yêu nhau tha thiết đến vậy. Tôi đã chuẩn bị hàng tá lý thuyết về tình yêu nhưng tôi đã không chuẩn bị cho tình huống này, tình huống mà tôi và anh nảy sinh tình cảm chỉ qua những tin nhắn ở mạng xã hội ảo, dù đã từng gặp nhau nhưng tôi và anh cũng chỉ như hai kẻ xa lạ chưa hiểu gì về nhau cả. Tôi vốn không tin tưởng lắm vào những gì người ta thể hiện trên mạng xã hội, thực sự là như vậy. Nhưng với anh, tôi biết có một sự kết nối mạnh mẽ đến nỗi tim tôi đập xốn xang, lòng dạ tôi cứ cảm thấy cồn cào mỗi khi nói chuyện với anh. Người ta có thể yêu nhau như thế ư? Thỉnh thoảng trong những lúc nói chuyện với anh, tôi dừng lại ngẫm nghĩ và lý trí tôi lúc ấy hỏi trái tim: có thật là mày đang yêu không, hay chỉ là một cảm giác thiếu thốn bấy lâu nay. Tôi đã kiểm định cảm xúc của mình hàng ngày để biết rằng, tôi yêu anh thật, tôi yêu một người ở cách xa tôi hàng ngàn cây số, chênh lệch múi giờ và chưa hề biết gì về cuộc sống của nhau cả.
Ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau sau hơn một tháng yêu xa, tôi bước ra khỏi toà nhà đang ở, đưa mắt tìm anh, và trong một giây ngắn ngủi nhận ra hình ảnh thân quen, anh đứng đó, cao lớn, đầy che chở, tôi đã nghẹn ngào đến mức chỉ biết sà vào lòng anh, chỉ muốn ôm anh mà chẳng biết nói gì.
Chúng tôi có thể ngồi bên nhau hàng giờ, nói những chuyện nhảm nhí, hay là những chuyện sâu sắc, chẳng quan trọng. Chúng tôi bên nhau. Đó là cụm từ đẹp đẽ nhất, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.
Tôi và anh đều thích núi rừng, khi tôi nhìn thấy hình ảnh này tôi liền nghĩ đến anh. Một lúc nào đó chúng tôi sẽ nằm giữa những cánh rừng, nhìn lên những tán cây có ánh nắng chiếu xuyên qua, nói những điều vô nghĩa, nhưng lòng sẽ đong đầy, cả hai chúng tôi sẽ đầy ắp, không ai phải cô đơn, phải thiếu thốn gì nữa.
Người đàn ông của cuộc đời tôi xuất hiện như vậy đấy, khi tôi chuẩn bị dẹp mớ lý thuyết suông về tình yêu đã đọc đi đọc lại bao năm qua, thì giờ tôi lại có cơ hội để thực hành chúng, đầy lãng mạn và cuồng nhiệt, đầy ngây dại và sâu lắng, cùng anh.
Người đàn ông này sẽ là người mà mình muốn tìm hiểu, muốn yêu thương, muốn trân trọng, muốn sẻ chia tất cả mọi thứ trên đời. Người đàn ông này, có thể mình không cần, vì mình có thể sống tự chủ cuộc đời của mình, nhưng mình muốn được bên anh cho đến khi chúng mình già và xấu đi, cùng vượt qua những biến cố của cuộc đời, cùng nhau, cùng nhau, cùng nhau, chỉ vậy thôi.