CẬU BÉ RIRI
Nhiệm vụ cha nuôi giao lần này thật quá khó với Riri. Cậu ta là đứa ít đi ra ngoài nhất, lại chưa từng đối mặt với con người. Cậu không hiểu vì sao “kẻ được chọn” lại là cậu.
Riri ngồi nhớ lại lời mà Titi và Tutu thường kể sau mỗi đêm tung hoành ở chốn con người, để mường tượng ra cái nơi mà hai bạn hay lui tới. Hình như đó là một căn nhà trên tầng cao, đường đi khá cheo leo. Có lần Titi bị té gãy chân khi cố chạy thoát thật nhanh vì lỡ mắc kẹt ở đó đến gần sáng.
Để vào được căn nhà đó thì phải đi từ dưới ống cống thông lên mái nhà hàng xóm, bám theo đường dây điện chằng chịt nối giữa nhà này và nhà kia, chui lên tấm la-phông và tìm những kẽ hở để bò xuống. Bởi cửa chính để vào trong ngôi nhà không phải là đường mà loài chuột có thể đi lại dễ dàng.
Titi chỉ kể đến đó. Còn Tutu vốn trầm tính nên chẳng bao giờ kể chuyện phiêu lưu của mình cho ai.
Đám chuột trong nhà hội ý với nhau sẽ giúp Riri đi dò la tin tức của Titi và Tutu từ những con chuột đường phố, còn Riri sẽ tìm cách lẻn vào ngôi nhà đó nghe ngóng tình hình.
Màn đêm buông xuống thật tối đen, trời lại mưa to. Những vách tường dựng đứng trơn trượt dưới làn nước. Riri dùng hết sức bám vào những đường dây cáp và những gờ tường lồi ra.
Cũng may trời mưa nên con người ít ở ngoài đường, Riri không gặp những chướng ngại trên đường đi. Sợ nhất là những chiếc xe bỗng dưng rồ ga vun vút và vô tình cán ngang qua người, tỉ lệ tử vong rất cao. Nó thầm nghĩ, mong cho việc này được suôn sẻ, thì nó sẽ tìm chỗ trú ẩn trong nhà con người, không phải quay về ngôi làng Tata để chịu sự ghét bỏ của lão Gigi, thỉnh thoảng bị bỏ đói, thỉnh thoảng giấc ngủ không yên, và nó cứ mãi không trưởng thành.
Lần phiêu lưu này có lẽ là cơ hội của cuộc đời Riri.
Nhưng biết đâu, cũng là tử huyệt.
(Hết phần 3)
🌵 Câu chuyện nhảm nhí lấy cảm hứng nỗi sợ của Vy
📎 Tác giả: cô Đào