Ngôi làng Tata (phần 2)

Viết bởi Cô Đào vào 2021-05-30
Chủ đề:

Untitled.png

NHIỆM VỤ BẤT KHẢ KHÁNG

Lão Gigi hất tung tấm chăn rơm, giật tai từng đứa trẻ gọi dậy.

“Hừng đông rồi. Chúng mày muốn chết thì cứ nằm ưỡn ra đấy.” Lão quát.

Mấy đứa nhỏ chưa bao giờ thấy lão tức giận như vậy.

Lão tiếp tục lầm bầm: “Nước cống sẽ cuốn trôi chúng mày.”

Cứ tầm 4 giờ sáng, con người sẽ lục tục dậy làm việc. Họ sẽ quét dọn, đổ nước, tưới tắm, nước chảy xuống cống tràn lan. Lũ chuột chúng ta phải luôn tỉnh thức.

Lão Gigi không mấy yêu thương lũ trẻ, bởi chúng chẳng máu mủ gì với lão, đã vậy còn lì lợm. Cứ mỗi khi Titi và Tutu ra ngoài dạo chơi, bắt gặp một đứa trẻ cơ nhỡ lại dắt về năn nỉ lão nhận nuôi. Thấy ánh mắt tha thiết của hai đứa, lão đành chấp nhận, nhưng chẳng mấy chốc lão lại hối hận.

Lão bất đắc dĩ phải trở thành trụ cột của chúng nó. Để lũ chuột sống trong trật tự và khuôn phép, tránh đem nguy hiểm về cho tập thể, lão phải ban hành luật lệ, cai quản ngôi làng nhỏ với hàng chục sinh mệnh. Ngôi làng Tata.

Trong đám trẻ, lão yêu thương Titi và Tutu nhất, vì chúng ngoan, lễ phép, ăn ít mà lại làm lụng nhiều, không lười nhác như mấy đứa kia. Vả lại, lão và hai đứa đã trải qua những thời khắc sinh tử cùng nhau, hiểu rõ sự khốn khó của cuộc đời cho nên càng thêm gắn bó.

Nhớ cái ngày vừa về làm ổ ở khu này, Titi và Tutu lăng xăng đi đánh hơi và tìm thức ăn đem về cho lão. Một mẩu thịt vụn trong thùng rác vẫn còn nguyên hương vị mỡ màng, chúng đã cất công lùng sục cả buổi nhưng vẫn đem về chia nhau cùng ăn. Nếu là những đứa khác, sau một trận mưa bão tơi bời và cuộc chạy trốn căng thẳng cực độ như thế, với cái bụng đói meo và thân thể rã rời, chúng sẽ đớp lấy cho no bụng chứ không hiếu thảo như Titi và Tutu.

Lão già rồi. Thân hình vừa to vừa nặng nề, cái bóng cũng lớn, đuôi thì dài. Đi đến đâu đều gây tiếng động mạnh mẽ và rất dễ bị phát hiện. Thỉnh thoảng lão đối diện với con người, hai bên đều hoảng hồn, nhưng lão hoảng sợ nhiều hơn. Con người thật tinh khôn và là chúa tể vũ trụ, họ thiếu gì cách để giết lão.

Vậy nên Titi và Tutu xung phong sẽ đi kiếm thức ăn, vì chúng trẻ khoẻ, cơ thể còn dẻo dai, lại nhỏ nhắn dễ ẩn nấp và cũng dễ chui lọt những ngóc ngách bé tí mà con người không ngờ đến.

Lão Gigi nhấm nháp một ít vụn bánh mì mà Titi và Tutu đã mang về đêm hôm trước. Ăn xong lão chia lại cho đám chuột đang lốn nhốn chờ phần.

Đợi cho mấy đứa dùng xong bữa sáng, lão đằng hắng, gọi thằng Riri đến, nói giọng nghiêm trọng:

“Ta giao cho con đi tìm hai đứa Titi và Tutu. Nếu nhiệm vụ không thành thì đừng về đây nữa.”

Riri mếu máo trong cổ họng, có vẻ sợ sệt trước nhiệm vụ cha nuôi giao phó. Nhưng không thể nào chối từ. Riri đi vào một góc và bàn bạc với mấy anh em của mình.

Dù sao thì Titi và Tutu cũng từng giúp chúng nó được ở lại ngôi làng. Tình cảm đó, bây giờ đã đến lúc phải đền đáp.

(Hết phần 2 - còn tiếp)

🌵 Câu chuyện nhảm nhí lấy cảm hứng nỗi sợ của Vy

📎 Tác giả: cô Đào