Khi tôi đi qua hoàng hôn để trở về với đêm lạnh lẽo. Nắng đã buông rồi. Có chút gì đó bồi hồi như thể ngày mai sẽ được trở về hôm nay. Đôi khi tôi lặng lẽ gối đầu vào đống sách vở bùi nhùi, thở dài và tự nói “cười đi”. Và đó là những ngày tăm tối nhất trong một bầu trời trong veo bình thản.
Tôi thích bầu trời màu vàng, vàng rực. Như màu vàng của cánh đồng dã quỳ mùa hạ. Như màu vàng của hàng vạn ngọn lửa bùng lên nơi sa mạc. Màu vàng của nhiệt huyết được thắp lên nền trời. Nhưng đặc biệt nhất, tôi thích màu vàng của hoàng hôn.
Từ hàng hiên rợp bóng liễu liêu xiêu, tôi đã thấy niềm hạnh phúc đang đóng khung lại. Nền trời màu vàng và những ngọn cỏ phất phơ dưới chân những thân cau khẳng khiu. Vài cánh chim trời đang chao lượn ẩn hiện trong khói lam chiều.
Tôi thích đi câu. Mỗi lần được lặng lẽ ngồi bên bờ hồ, cả mắt mũi, cả tâm hồn dõi theo từng gợn sóng, tôi lại tưởng tượng có lẽ sau này tôi sẽ sống một cuộc sống thi vị như cụ Nguyễn Khuyến. Chỉ có mây trời, chỉ có gió trăng, chỉ có tâm hồn mà chẳng cần nhờ gì đến thể xác để tồn tại. Thưở ấy tôi mới chỉ mười lăm.
Từ khi hai mươi, tôi đã quên mất tuổi mười lăm của mình. Nếu như ai cũng có thể giữ mãi tuổi mười lăm thì giờ đây, dù có đứng dưới mưa tôi cũng có thể nghĩ rằng mình đang đứng trước khung trời vàng rực ấy.
Hai mươi. Tôi vẫn chưa định hình được tình yêu là gì. Cái tình yêu mà tôi định nghĩa nó vô cùng đơn giản và bé bỏng, như tuổi mười lăm của tôi ngày nào. Đó là Thuận, là Vĩ, là An hay là Dũng… Là bất cứ đứa con trai nào cùng với tôi đang trong tình trạng để ý lẫn nhau. Cùng nhau xắn quần lội suối, câu cá, thả diều, và cả cùng nhau đứng dưới hàng hiên đóng khung bầu trời hoàng hôn.
Nhưng từ hai mươi. Tôi bỗng nhiên hiểu về cuộc đời nhiều lắm lắm. Tôi như nhảy vọt từ mười lăm đến hai mươi. Và thậm chí tôi cảm thấy dễ ghét cái tuổi hai mươi của mình. Bỗng chốc chẳng còn thi vị nữa, chẳng còn mộng mơ và đơn giản nữa. Yêu đơn giản, thương đơn giản và ghét ai cũng rất đơn giản. Mười lăm, tôi thích rủ An cùng câu cá, và tôi sẽ rủ. Hai mươi, tôi sẽ nghĩ xem bạn gái An sẽ không nói gì nếu tôi rủ An đi cà phê chứ. Mười lăm, tôi rất tự nhiên ôm ai đó đang chở tôi đi dưới cái lạnh 18 độ của mùa đông. Hai mươi, tôi co ro và chờ đợi người hỏi: lạnh không, ôm đi cho ấm.
Nắng cũng chẳng còn lung linh nữa. Ngày xưa, nắng rất lung linh. Hai mươi, tôi thấy nắng gắt lắm, khó chịu và bức bối. Có lẽ tôi đã thôi mơ mộng, ít cười và luôn thấy bộn bề. Thường tự nhủ mình: cười đi. Và tôi thấy tuổi mười lăm đã đi xa mất rồi.
Có những chuyện tự nhiên thay đổi mà ta chẳng hiểu vì sao. Vì sao…
Và bây giờ tôi đã đi qua hai mùa ấy. Mùa hồn nhiên và mùa ưu tư. Đã gói lại và cất vào hộp kỉ niệm. Từ dạo ấy, chẳng còn bao lần tôi ngắm hoàng hôn. Chẳng còn bao lần nhìn nắng và cảm thấy lung linh như xưa nữa. Chỉ đôi lần.
2010