Ngày giãn cách xã hội thứ bao nhiêu rồi không nhớ nữa

Viết bởi Cô Đào vào 2021-09-18
Chủ đề:

Untitled.png

Lại sắp được nhận một thùng hàng “cứu trợ mùa dịch” của ba mẹ từ quê gửi xuống Sài Gòn. (Tại quê mình ở trên núi nên mình hay nói “xuống Sài Gòn” đó mà)
Hơn 30 tuổi đi lấy chồng rồi nhưng ba mẹ vẫn luôn dõi theo và quan tâm như thuở còn sinh viên. Những ngày Sài Gòn phong toả, việc giữ gìn sức khoẻ và dự trữ thực phẩm được đưa lên làm chủ đề ưu tiên mỗi khi gọi điện về nhà. Lúc nào gọi về gặp ba, mẹ, hay các cậu, dì, mợ của mình, ai cũng hỏi: “Còn đồ ăn không con?”. Hỏi xong thì dặn dò: “Nhận đồ shipper thì phải xịt khuẩn, rửa tay đó nha. Đừng xài tiền mặt nha. Đừng đi đâu, đừng tiếp xúc nhiều nha…” Rất rất nhiều yêu thương được gửi gắm qua những lời hỏi han, dặn dò đó.
Vậy là đã gần 4 tháng sống trong cảnh phong toả, giới hạn tối đa việc đi lại, chỉ đi ra đi vô trong nhà, nhiều lắm là ra tới đầu hẻm. Mình và chồng trở nên gắn bó với nhau hơn nhờ những việc thật nhỏ nhặt như nghĩ xem hôm nay sẽ ăn gì, sẽ rã đông món gì trong tủ lạnh đây, thứ gì nên ăn trước, thứ gì có thể để lâu hơn… Rồi cùng nhau lau nhà, rửa chén, giặt đồ, phơi đồ, và chăm cho 2 con chó nghịch như giặc nữa. Mình cũng cảm thấy ngôi nhà mà mình dọn về ở chỉ mới được 4 tháng trở nên thân thương hơn, quen thuộc hơn. Rồi mai đây, cuộc đời của mình sẽ gắn liền với chồng, với những chuyển biến riêng mà ba mẹ mình không can thiệp vào nhiều nữa. Nhưng tình yêu của ba mẹ thì luôn theo mình suốt cuộc đời.
Chỉ khi sống xa gia đình thật lâu, ta mới nhận ra mình lúc nào cũng muốn trở về. Mình lúc nào cũng giữ những ký ức tuổi thơ ở một góc trang trọng trong tâm hồn, thỉnh thoảng giở ra ngắm, rưng rưng cảm động, rồi lại cất vào như một cuốn album cũ kỹ quý giá.
Những ngày khó khăn này làm mình nhớ thật nhiều về những ngày bình yên trước đây. Không chỉ vậy, mình còn để tâm hồn đi lạc đến tận thuở niên thiếu khi được ba mẹ chăm sóc và quan tâm thật nhiều, y như bây giờ không thay đổi chút nào, dù là hình thức có khác đi. Mình nhận ra là dù chúng ta có lớn đến chừng nào, cha mẹ vẫn không ngừng dõi theo và lo lắng cho ta. Bà ngoại mình cũng vậy, dù bây giờ đã gần đến tuổi cửu thập, bà vẫn luôn lo lắng cho từng đứa con, đứa cháu trong gia đình. Rồi những đứa cháu sinh ra những đứa chắt, bà cũng quan tâm bảo ban. Tình thương của những người lớn như sông như suối cứ chảy mãi chảy mãi không ngừng, rót tràn đầy xuống thế hệ tụi mình.
Mình cũng thương chồng lắm, vì anh đã sớm mất ba và mẹ. Anh đã ngừng nhận những dòng suối yêu thương đó từ sớm, bởi vậy mình cần phải thương yêu anh nhiều hơn, bù đắp cho anh.
Hôm nay mình ghi vài dòng nhật ký để lưu lại cảm xúc và suy nghĩ lúc này, vào những ngày thật khủng hoảng nhưng đồng thời lại giúp mình học được bài học biết ơn, bài học về yêu thương.
Mình không mong gì nhiều hơn là sức khoẻ và tình yêu luôn đổ tràn đầy trên cuộc sống của mỗi người. Cuối cùng thì chúng ta vẫn tìm về những điều cốt lõi nhất, phải không nào.

Untitled.png

Tin nhắn với mẹ, lên thực đơn mua thứ này thứ kia gửi cho mình ^^