Đợt này ở quê cô Đào đang lập đông, gió rất lạnh. Mấy đứa em họ đang vào mùa thi. Đứa nào đứa nấy cắm đầu đi ôn thi, đi học nhóm đến tận tối mịt mới về. Không hiểu trường sắp xếp thế nào mà cho thi dồn 9 môn trong 2 ngày. Mấy đứa nhỏ mặt mũi bơ phờ, thêm cái gió rét làm tụi nó như cành cây khô sắp rụng.
Có đứa em năm nay cuối cấp, đi học miết mà lắm lúc không nói được một câu với ba mẹ. Ba nó tức mình bảo: học gì học lắm, việc nhà việc cửa con gái con lứa mà không phụ cái gì. Mẹ nó thương con, cãi lại: mùa thi thì phải học, lại còn thi dồn 4-5 môn một ngày đầu óc đâu mà chịu nổi. Ba nó bực dọc: ngày thường đã học hết rồi, khi thi chỉ ôn lại thôi có gì mà không được. Nói thì nói vậy chứ bậc phụ huynh nào cũng xót xa khi thấy cái cảnh “ăn học” của con mình sao mà khổ quá.
Ôi chao, cái mùa này đúng thiệt là đau đầu. Gió thổi rào rào ngoài đường cũng có thể chịu nổi, nhưng một núi kiến thức cần ôn tập, một núi kỳ vọng từ thầy cô, ba mẹ làm mấy đứa nhỏ ăn không ngon ngủ không yên.
Cô Đào từng trải qua thời học sinh mà sao chưa thấy khổ như vậy. Thời đó cô Đào trốn học thêm đi ăn hàng, ăn no xong trốn về nhà ngoại đánh một giấc say sưa rồi về. Rồi cũng túc tắc vô được đại học, rồi cũng túc tắc ra trường, túc tắc sống. Kiến thức tích luỹ từ bên ngoài nhiều hơn trên sách vở.
Trời mùa đông thế này mà nghĩ cảnh mấy đứa nhỏ phải dậy từ 5 giờ rưỡi sáng, lụi cụi ăn sáng rồi đi học, đi thi… thấy thương tụi nhỏ. Biết bao giờ cái chuyện cải cách giáo dục có thể giúp tụi nó học hành nhẹ nhàng mà thực tế, giúp tụi nó không thù ghét chuyện thi cử nữa. Chứ cô Đào lo cho con cô Đào sau này lắm.