Một điều không bao giờ thay đổi là chúng ta ai rồi cũng đổi thay

Viết bởi Cô Đào vào 2020-06-04
Chủ đề:

Untitled.png

Ngày xưa, mình rất sợ sự thay đổi. Với mình, điều làm cho mình cảm thấy an tâm đó là sự ổn định ở một trạng thái, với những mối quan hệ quen thuộc, một công việc quen thuộc, ở một nơi quen thuộc, ăn những món quen vị…

Bởi vậy, mình thường hay hoài niệm về quá khứ, nhất là tuổi thơ êm đẹp vô lo được sống trong một ngôi nhà nhỏ có vườn nhiều cây trái, vô tư nô đùa không phải suy nghĩ về cuộc sống. Mình cứ muốn ở lại mãi với những điều vui vẻ, tốt đẹp đó.

Nhưng cuộc sống đã đưa mình đến đây, năm 31 tuổi này, để mình chia sẻ một câu nói bất hủ về sự thay đổi:

“People change so that you can learn to let go, things go wrong so that you appreciate them when they’re right, you believe lies so you eventually learn to trust no one but yourself, and sometimes good things fall apart so better things can fall together” - Marylin Monroe

Đôi khi những điều tốt đẹp nhất ra đi để những điều tốt đẹp hơn có thể đến với bạn.

Dần dần người ta cũng nhận ra, thay đổi là điều tất yếu của cuộc sống, vì nó làm cho chúng ta trưởng thành hơn, tiến bộ hơn, hay ho hơn, tốt đẹp hơn nữa. À mà cũng có khi ngược lại.

Năm 25 tuổi nhìn lại năm 22 tuổi thấy mình thật ngô nghê, dù lúc 22 tuổi mình cứ tưởng mình ngon lành rồi. Năm 30 tuổi nhìn lại lúc 25 tuổi thấy một con nhỏ ngông cuồng, thích thể hiện, hay mắc sai lầm ngớ ngẩn mà cứ tưởng mình sáng suốt và hiểu biết lắm. Mình nhận ra nếu mình không chịu thay đổi, cứ hoài niệm và níu kéo lấy những tốt đẹp của quá khứ, thì vài năm sau, mình sẽ thấy thế giới xung quanh  thật lạ lẫm, bạn bè ai cũng khác đi, anh chị em trong gia đình cũng khác đi, ngay cả ba mẹ mình cũng khác đi.

Cuộc sống đưa đến cho chúng ta nhiều sự kiện, nhiều thăng trầm, chính những điều đó buộc ta phải thay đổi. Nhiều người vì ảnh hưởng của sự kiện, môi trường mà biến mình thay đổi theo hướng tiêu cực đi. Mình đã từng thấy có người vì hận mối tình đầu mà sau này không muốn yêu ai. Cũng có người, vì bạn bè chơi xấu mà sau này luôn nghi ngờ tất cả các mối quan hệ. Có người sau khi mắc nợ nần, hay một cú sốc nào đó, cảm thấy bế tắc và rồi lâm vào rượu chè để quên đi hiện thực.

Nhưng hiển nhiên đó không phải là hướng đi mà chúng ta nên theo đuổi. Nếu có thay đổi, thì hãy luôn cố gắng tiến lên. Mỗi ngày chỉ cần ta tiến bộ hơn ngày hôm trước 1% thôi, và ngày nào cũng như thế, sau một vài năm nhìn lại ta thấy mình khôn lớn hơn, hiểu biết hơn, đầu óc rộng mở hơn. Khi đó, cơ hội cũng sẽ đến.

Mình đã có khoảng 5 lần nhảy việc trong suốt 9 năm đi làm. Trong 10 năm qua mình đã có chừng 50 người bạn mới. Mình đã học thêm ngành tiếng Anh, học vẽ, học về tổ chức sự kiện, học những khóa học nho nhỏ tăng kỹ năng mềm… Mình đã trải qua một mối tình vô vọng tuổi thanh xuân. Mình cũng từng từ chối vài người tỏ tình. Mình cũng đã vài lần bị thất nghiệp không có tiền trang trải cuộc sống. Mình đã ngốn hết chừng 50 cuốn sách trong khoảng 10 năm. Đó là những thay đổi của mình nếu nhìn lại quãng đường đã qua. Lúc thăng lúc trầm, lúc tuyệt vọng bế tắc, lúc đầy nhiệt huyết và hi vọng.

Cũng đã lâu rồi mình không nhìn lại, mà chỉ cố gắng hướng về tương lai, tiến về phía trước. Bỗng nhiên hôm nay ngồi viết những dòng này mình có dịp để hoài niệm một chút, thì nhận ra, ôi mình cũng thay đổi rồi.

Vậy thay đổi như thế nào cho tốt lên, chứ không phải cho xấu đi, mình xin chia sẻ chút kinh nghiệm của một người mà cuộc đời cũng chẳng mấy suôn sẻ (đừng ai nghĩ cuộc đời rồi sẽ diễn ra như đúng kế hoạch, mình là một minh chứng cho việc lúc nào đời mình cũng bể kế hoạch cả).

Khi mình thất nghiệp, thậm chí là đến 6 tháng không xin được việc ở đâu chính thức, mình đã luôn quẫy đạp bằng mọi cách, học cách sửa lại CV, trau dồi thêm tiếng Anh để viết thư xin việc hay hơn, nộp vào thật nhiều công ty, chịu khó đi phỏng vấn bất kể lúc nào, thử việc ở những nơi mình cảm thấy chấp nhận được, rồi khi cảm thấy không ổn thì rời khỏi đó và tiếp tục tìm kiếm nơi thích hợp dành cho mình. Quá trình đó mất 6 tháng, bạn tưởng tượng chứ, 6 tháng trời không có thu nhập nhưng mình vẫn miệt mài đi tìm. Nhận thức được tình thế của bản thân và luôn tìm cách cải thiện hay vượt qua, là đức tính cần thiết để bạn luôn tiến bộ.

Dù ít hay nhiều, con người ta sống vẫn có phần bị ảnh hưởng, tác động từ ngoại cảnh, trừ phi là người có tư duy cứng rắn khó lay chuyển. Cái tốt cái đẹp thì có sức lan tỏa rất mạnh mẽ, nhưng cái tệ hại thì cũng có sức quyến rũ chẳng kém gì. Nếu mình chơi với một người suốt ngày mê shopping, rủ mình đi shopping hoài, rồi cũng có lúc mình chi tiền mua những món mình chưa cần thiết, như họ. Vì những điều khiến ta sung sướng u mê thì ai chẳng thích. Nhưng nếu mình chơi với một người bạn mà  họ lo tập trung lo học hành, có được thành quả từ việc học, kiếm được tiền một cách hiệu quả, thì mình sẽ tò mò và muốn có kết quả như họ, rồi mình sẽ làm những hành động giống họ để có được kết quả ấy. Gần mực thì đen gần đèn thì rạng, nhưng quan trọng là bạn phải phân định được đâu là đèn, đâu là mực đối với bạn.

Nếu nhìn mình năm 24 tuổi, đầy hoang mang, lo lắng và bế tắc, chỉ nhìn trong cái năm ấy thì quả thực cuộc đời không đáng sống chút nào. Một con người vô nghĩa, chẳng đem lại giá trị gì. Đó là nghĩ ngắn, vì mình chỉ nghĩ quanh quẩn trong cái vòng tròn năm 23 - 24 - 25 tuổi, thấy mình bất lực, biết làm gì để cải thiện đây, vì mình muốn cải thiện thật nhanh để bằng bạn bằng bè.  Nhưng so với một quãng đời dài rộng của mình trải dài từ nhỏ cho đến nay, năm 31 tuổi, thì cái năm 24 tuổi ấy như một dấu chấm, đen thui, đầy xấu hổ, nhưng cũng lu mờ. Một mối tình chẳng có gì còn lưu luyến, một công việc với những đứa đồng nghiệp xấu tính đâm chọt, một cú liều nộp đơn xin nghỉ việc của đứa trẻ bốc đồng, những đêm khuya ngồi vật vờ trong bóng tối khóc lóc bi thảm khi nghĩ về cuộc đời, ông ngoại mất, mình gầy gò xấu xí… Tất cả những điều đó bây giờ đã bị lu mờ.

Nếu ngày đó mình nghĩ xa hơn, rằng chừng 5 năm nữa thôi, cuộc đời mình sẽ khác đi nhiều lắm, mình sẽ không đau khổ suy tư đến thế và sống một cuộc đời tươi tỉnh hơn. Nhưng cũng đừng nghĩ thời gian là vô hạn rồi phung phí, mà phải luôn cố gắng trong mỗi phút giây đều làm được gì đó có ích. Vì nếu cứ nằm im để chờ và tưởng tượng đến năm 30 tuổi thì mình đã không thể được như bây giờ.

Vậy đó, mình đã đổi thay, rất nhiều. Và thay đổi là điều tất yếu rồi, bây giờ mình không còn buồn khi thấy sự vật sự việc cứ thường xuyên thay đổi nữa, mình chỉ mong nó thay đổi theo hướng tốt hơn.

Chỉ có một điều mình trân trọng khuyên bạn đừng bao giờ đổi thay, là tâm hồn và trái tim tràn đầy tình yêu thương, những phẩm chất tốt đẹp bạn đã được nuôi dưỡng từ thuở nhỏ… Đừng! Bạn có thể lớn lên với những tổn thương, mất mát, đau khổ, những kinh nghiệm, sự trải đời, kiến thức, sự giàu có… mọi thứ đều thay đổi theo thời gian, nhưng xin giữ cho tâm hồn bạn đừng bị mẻ khuyết đi một chút nào, nếu có thay đổi thì nó chỉ đẹp hơn mà thôi.