Mình vẫn viết

Viết bởi Cô Đào vào 2021-03-19
Chủ đề:

Untitled.png

Một bạn blogger kia đã có chỗ đứng trong làng viết, chia sẻ với mình rằng, bước đầu sẽ rất chông gai, sẽ phải loay hoay không biết mình nên viết về điều gì, mình phải làm gì để blog của mình được nhiều người biết đến hơn, để định hình con đường mình sẽ đi thật là khó nên cần phải thử, thử hết cái này đến cái khác. Trong việc viết lách cũng vậy, nào là phải thử xem chủ đề nào mình có khả năng viết về nó không ngừng, văn phong như thế nào sẽ làm cho độc giả yêu thích, mình phải tạo ra điểm nhấn khác biệt nào.

Nếu mình xem việc viết lách là để kiếm tiền thì có lẽ mình nên loay hoay để tìm định hướng như vậy mới phải. Mà rõ ràng là mình cũng đã từng loay hoay với nó suốt thời gian qua. Nhưng cho đến giờ này thì mình hiểu ra rằng, mình viết không phải vì như vậy.

Bấy lâu nay mình vẫn viết. Dù không lập nên blog này hay tạo ra một trang fanpage có nhiều người follow, thì mình vẫn viết. Mình xem việc viết như hơi thở. Mỗi ngày mình đọc và tiếp nhận nhiều thứ trong cuộc sống, hình thành nên cảm xúc, suy ngẫm về nó. Mỗi ngày mình đều có thứ để viết. Đôi khi có những chuyện mà mình quan sát được từ những người xung quanh, rồi liên hệ với điều này điều kia mà mình đã chiêm nghiệm từ trước, tạo nên câu chuyện mà mình muốn viết chứ không hẳn là những điều xảy ra với cá nhân mình. Cuộc sống này có nhiều chất liệu để kể mà, quan trọng là bạn kể nó như thế nào.

Viết với mình còn là một liệu pháp tâm lý. Mọi lúc, mọi nơi trong cuộc sống này, chúng ta đều sản sinh ra vô số những loại cảm xúc khác nhau. Một số trong đó là tiêu cực. Một số hiệu ứng của cảm xúc tiêu cực đem lại, có thể giết chết chúng ta, khiến chúng ta trầm cảm, khiến chúng ta nổi điên, muốn đấm, muốn làm hại người khác và chính mình. Viết với mình để trút bỏ, viết với mình cũng là để chữa lành, hoặc viết cũng là để nâng niu, trân trọng. Mọi cảm xúc đều đáng được trân trọng, vì có chúng, mới có mình.

Mình không phủ nhận có những cảm xúc tiêu cực khiến mình trở nên thật đáng ghét. Mình cũng ghét cả bản thân mình khi nhận ra mình đang lâm vào tình huống như vậy, trở thành một người tầm thường chẳng tốt đẹp gì. Có lẽ mình đã đọc quá nhiều bài viết khuyên nhủ người ta sống theo hướng tích cực và bỏ qua những điều tiêu cực. Mình cũng đã từng gồng mình lên mà sống như vậy, ra vẻ bản thân là con người tích cực lắm. Nhưng sau cùng mình hiểu, muốn tích cực thật sự thì mình phải trải nghiệm qua cảm giác tiêu cực là như thế nào, để nó gặm nhấm khiến mình đau khổ và tự giác ngộ rằng, ồ tình trạng này sẽ huỷ hoại mình mất, để rồi mình tự đứng lên và tìm lại sự cân bằng. Ta chỉ tiêu cực khi ta phủ nhận mọi thứ. Nhưng nếu biết chấp nhận mọi thứ, kể cả nỗi chán ghét, kể cả nỗi buồn, thì đó là một thái độ sống tích cực rồi đó.

Khi mình viết, trạng thái thần kinh phải làm việc trên những con chữ để lắp ghép chúng thành một đoạn văn miêu tả đúng đắn những gì mình muốn truyền đạt, nó khiến mình tập trung hơn và dần đưa mình thoát khỏi cảm xúc tiêu cực trong một thời gian ngắn. Nhưng mình không cố để bản thân phải sống luôn vui vẻ, vì nỗi buồn hay nỗi tức giận dù sao cũng vẫn là một phần của con người mình, chỉ là mình không nuôi nó lớn lên nữa thông qua nghi thức trút bỏ nó: viết. Viết thật nhiều.

Chừng nào mình còn viết, nghĩa là mình còn có cảm xúc. Tất cả các loại cảm xúc đều sẽ được tiếp nhận và tiêu hoá, những thứ tốt cho bản thân sẽ được giữ lại, thải ra những thứ độc hại cho tâm hồn. Mà mình biết đối với mình, hệ tiêu hoá tốt nhất cho các loại cảm xúc này, chỉ có viết mà thôi.

Nên mình vẫn sẽ viết. Nhưng mình sẽ không loay hoay vì thiếu định hướng. Bởi mình viết không chỉ vì mục đích được biết đến mà còn vì chính mình.