“Claire thân mến! “Nếu” và “như” là hai từ không đáng sợ, nhưng nếu đặt chúng cạnh nhau thì chúng sẽ có sức mạnh ám ảnh bà cho đến hết phần đời còn lại. Nếu như? Nếu như? Nếu như?
Cháu không biết câu chuyện của bà kết thúc như thế nào, nhưng nếu những gì bà đã cảm nhận được là tình yêu thực sự thì sẽ không bao giờ là muộn cả. Nếu nó đã từng là thật thì tại sao không để nó thành sự thực ngay bây giờ? Bà chỉ cần có lòng dũng cảm để nghe theo trái tim mình.
Cháu không biết tình yêu của Juliet là như thế nào, một tình yêu dành cho một ai đó, một tình yêu mà vì nó ta có thể vượt đại dương, nhưng cháu muốn tin tưởng rằng nếu cháu có thể cảm nhận nó, thì cháu sẽ có dũng cảm để nắm bắt nó.
Và Claire, nếu bà đã không làm vậy trong quá khứ, cháu tin rằng một ngày nào đó bà sẽ làm vậy.”
Đó là nguyên văn lá thư mà Sophia gửi cho một người phụ nữ ngoài 50 để khuyên bà ấy nên tìm lại mối tình cũ mà mình vẫn luôn thương nhớ.
Chắc hẳn đã có nhiều bình luận về tính lãng mạn cũng như màu sắc thi vị của bộ phim rồi nên mình sẽ không kể nhiều, chỉ muốn gợi ý rằng Letter to Julliet là một bộ phim rất hợp khẩu vị với những kẻ lang thang mơ mộng (wandering dreamer)
Anh chàng Charlie trong phim là một con người lãng mạn và sâu sắc nhưng lại giấu mình bên dưới lớp vỏ thực tế, hoài nghi và lo sợ. Bởi bản tính hoài nghi về những điều lãng mạn, anh chàng chẳng thể tin rằng, chuyến đi hộ tống bà nội của mình tìm lại tình yêu cũ cũng chính là điểm xuất phát cho mối tình mà anh chưa bao giờ mơ tới.
Còn Sophia, trời ơi. Mình cảm thấy như nhìn thấy một phần bản thân mình trong đó. Một kẻ yêu viết lách, mơ mộng, lang thang, yêu những lá thư. Bằng cái tính tò mò thứ thiệt của một nữ phóng viên, chuyến du lịch trước đám cưới của Sophia biến thành cuộc phiêu lưu trinh thám lãng mạn. Vì tò mò, mà cô đi theo người thư ký làm việc trong một hội phụ nữ chuyên viết thư trả lời tâm tình cho các cô gái trẻ đầy thắc mắc về chuyện tình yêu, rồi từ đây, cô bước vào một hành trình và tìm được tình yêu đích thực.
Phải nói thêm về cái hội thư ký của Julliet. Cái hội tuyệt vời này cũng thật rảnh rỗi khi suốt ngày làm công việc trả lời tỉ mỉ cho từng lá thư gửi cho nàng Julliet, được dán khắp bức tường tại thành phố Verona nước Ý. Bằng kinh nghiệm trong cuộc sống và tình yêu của họ, những lá thư làm nhiệm vụ kết nối mọi người, an ủi những tâm hồn đau khổ, khuyến khích những trái tim yếu đuối không đủ can đảm cho tình yêu, đem lại niềm tin cho phụ nữ ở khắp nơi trên thế giới. Mình nghĩ nếu mà có một công việc kiểu như thế ở nơi mình sống, mình sẽ tình nguyện đi làm thêm vào buổi tối để nuôi dưỡng cái tâm hồn mơ mộng sắp bị khô cằn này. Haha.
Một bộ phim nhẹ nhàng, tình tiết không quá kịch tính hay khó đoán, nhưng đem lại sự thoải mái, dễ chịu và biến những tâm hồn khó tính nhất trở nên bay bổng và gợi dậy niềm tin của con người ta về một tình yêu đích thực.
Rõ ràng, nếu là tình yêu đích thực, thì nó đáng để chờ đợi, và sẽ không bao giờ là muộn cả.
Tấm ảnh cũng là cảnh mình thích nhất trong phim. Khi Charlie và Sophia cùng ngồi ăn kem trong thành phố Verona lãng mạn, khi Charlie muốn đọc cho bằng được tập bản thảo đầu tay của Sophia và thật lòng đưa ra nhận xét, điều mà chồng sắp cưới của Sophia không thể mang đến cho cô. Và chính từ đây, rung động bắt đầu, từ những điều bình dị và nhỏ nhoi như thế.
LETTER TO JULIET.
Đạo diễn: Gary Winick
Diễn viên: Amanda Seyfried, Christopher Egan, Vanessa Redgrave, Gael García Bernal, Franco Nero