Làm gì khi bạn thấy trống rỗng

Viết bởi Cô Đào vào 2021-02-02
Chủ đề:

Untitled.png

Mấy tuần gần đây mình gặp trạng thái: đầu óc trống rỗng, không nghĩ ra được gì hay ho, cũng không có ý tưởng sáng tạo nào, và cũng chẳng muốn làm gì để chăm chút cho những sở thích âm nhạc, vẽ vời, làm thơ của mình nữa.

Trong khi mấy tuần vừa qua là lúc mình học được nhiều điều từ các khoá học Content Creator ở Coursera và từ blogger The Present Writer. Càng tiếp thu thêm kiến thức mới thì mình nghĩ sẽ có những ý tưởng hay những dòng chữ tuôn đổ ào ào để mình bắt đầu viết những chủ đề mà thường ngày mình vẫn luôn ấp ủ. Vậy mà, tự dưng tắt tị, không viết được gì, cảm giác rất gò bó vì không biết làm gì với mớ kiến thức mình vừa thu nạp.

Hơn nữa là tâm lý bức bối khi cứ nghe tin về dịch Covid, rồi mường tượng ra viễn cảnh không mấy tươi sáng của việc gặp lại người yêu sau 1 năm xa cách vì ảnh đang mắc kẹt ở Nhật, làm cho mình bị đóng khung ở hiện tại, mỗi ngày trôi qua mình chỉ làm những việc cho nó sớm trôi qua chứ chẳng mong chờ gì cho ngày mai.

Và mình cảm thấy trống rỗng. Hôm nay viết được vài dòng như vậy đã là tốt hơn những ngày vừa qua. Tuy nhiên, mình có một phản xạ khá hay là khi phát hiện bản thân đang mắc kẹt trong một tình huống bi quan, tiêu cực nào đó quá lâu, mình sẽ vùng vẫy tìm cách thoát ra vì biết nó không có lợi cho sức khoẻ tinh thần của mình. Mình cũng không nhận ra bản thân có tố chất này cho đến gần đây, khi có một vài chuyện xảy ra khiến mình bị tụt dốc, bị nản chí và nếu cứ theo đà đó thì mình sẽ rơi xuống hố sâu của sự mất kiểm soát, thì bỗng dưng cơ chế phản xạ của não bộ khiến mình tìm cách đu dây bám lên, trở lại nhịp sống tích cực. Nói vậy chứ cũng không dễ chút nào, quá trình này đôi khi mất mấy tuần, hoặc mấy tháng.

Mình nhận ra bản thân có cơ chế như vậy là bởi một điều rất thiêng liêng: đó là đức tin. Mình lớn lên trong gia đình đạo Công Giáo, và được hấp thụ tư tưởng về cuộc sống đầy nhiệm màu, đầy lòng tin cậy cũng như không khuất phục trước tiêu cực. Kể cả việc tự tử cũng là điều cấm kỵ của luật đạo. Những điều này nó từ từ thấm vào mình lúc nào không biết chứ mình cũng không phải cố gắng để có được nó. Rồi nó góp phần hình thành nên cá tính của mình và giúp ích cho mình rất nhiều trong hành trình sống.

Khi bản thân bỗng dưng thấy trống rỗng, nhìn thứ gì cũng chẳng thích, làm mọi thứ vô hồn và không đặt tâm trí vào bất cứ gì, điều đó chẳng khác gì bạn đang chết đi trong một cơ thể đang còn cử động. Như một cỗ máy chỉ biết vận hành mọi thứ theo lập trình, sáng thức dậy vệ sinh, thay quần áo, đến công ty, làm những việc phải làm ở công ty, trở về nhà, ăn uống, tắm rửa, nằm chờ thời gian trôi, rồi đến ngày hôm sau…. Mọi thứ nó cứ như vậy, cho đến lúc mình chợt tỉnh và nhận thức được trạng thái trống rỗng của mình, và tìm cách vùng vẫy thoát khỏi nó.

Và vô tình tối hôm qua mình bật lên nghe một bài Thánh ca. Sự sống trỗi dậy. Mình đã bám được vào một sợi dây để quay trở lại trạng thái của một người bình thường, một người có ước mơ, có mục tiêu và có niềm hi vọng.

Trong những lúc bạn cảm thấy trống rỗng như vậy, hãy cố gắng tìm lấy một thứ để bám vào, có thể là những cuốn sách, hay âm nhạc, hay có thể là một thứ vô bổ như game… miễn là, thứ đó đem lại cho bạn cảm giác “sống”. Một gì đó ngắn ngủi, bất chợt và yếu ớt nhưng đủ để bạn bám vào, dần dần từng bước một leo lên từ hố sâu. Sự trống rỗng rất dễ khiến ta rơi vào một hố sâu không trọng lực, bạn không hẳn sẽ bị rớt cái phịch xuống hố ngay lập tức, nhưng bạn sẽ cảm giác mình cứ lơ lửng như thế và không có nhu cầu bám víu vào thứ gì để thoát ra. Sự trống rỗng còn nguy hiểm hơn cả nỗi buồn hay sự thất bại.

Thật may vì mình đã có thứ gì đó để bám vào. Nếu bạn cảm thấy mình đang ở trong tình trạng như vậy, bạn có thể chia sẻ với mình, có thể chúng ta sẽ tìm được một sợi dây để đu lên.