Tôi thích những buổi chiều đi dạo quanh khu trung tâm, ngắm nhìn người qua kẻ lại. Mỗi người là một vẻ mặt, một tâm trạng khác nhau. Có kẻ hối hả, có kẻ lo âu, có người vui tươi, có kẻ buồn sầu… Những khuôn mặt người lướt qua, bên trong họ hẳn sẽ chứa một vài câu chuyện để kể. Tôi cũng vậy.
Chiều nay, cũng như những buổi chiều mà tôi hay lang thang sau giờ làm. Ghé ngang qua bưu điện gửi tấm bưu thiếp, nhân tiện ngắm đường phố khi chiều về, ngắm chim bay thành từng đàn ngang qua đỉnh nhà thờ Đức Bà, ngắm khách du lịch thập phương đang giúp nhau chụp ảnh, ngắm những cặp đôi đang nắm tay, những chú xe ôm, những cô hàng rong, ngắm chú bảo vệ đang nhiệt tình hướng dẫn xe lưu thông qua lại… Thấy Sài Gòn đẹp ghê!
Tôi bắt chuyện với một anh người Mỹ đang đứng gửi bưu thiếp bên cạnh. Anh ta gửi về cho gia đình, báo tin mình bình an, bình an ở một đất nước bên bờ biển Thái Bình Dương xa xôi, cách nhau nửa quả địa cầu, đang sống và làm việc rất tốt…. Hình như cả năm rồi anh và họ chưa gặp nhau. Người ta có thể sống xa nhau đằng đẵng như thế, và chỉ cần nhận được một tấm postcard báo tin bình an, vậy là đã đủ để ngọn lửa tình thân vẫn cháy, để biết ta vẫn luôn nhớ và dành cho nhau một chỗ trong tim như thế nào.
Tôi thấy khá nhiều người nước ngoài gửi postcard như thế khi họ đi du lịch đến một nơi xa quê hương của họ. Tôi là kẻ ngược đời đứng ở một chỗ nhưng muốn gửi cho những người thân yêu đang ở xa. Chẳng hề gì cả, ai là người chủ động không quan trọng, quan trọng là cho và nhận yêu thương. Tôi có một cô bạn yêu postcard, yêu việc khám phá, yêu thích đi chu du khắp nơi. Nhưng tôi biết trong thâm tâm cô ấy sẽ luôn nhớ về quê hương. Những tấm postcard tuy đơn giản, bé nhỏ, nhưng là nỗi nhớ mà người này gửi cho người kia. Chúng tôi đã rủ nhau gửi postcard, để mà nhớ về nhau, để biết rằng dù chẳng hề nhắn tin hay nói chuyện thì chúng ta vẫn còn hiện hữu trong lòng nhau như vậy đó.
Những con người đang lướt qua tôi, dù hối hả dù bận rộn, dù đang vui hay đang buồn, khi họ ngồi lại tĩnh lặng, chắc chắn sẽ có điều gì đó, người nào đó để nhớ về. Họ có lẽ sẽ gọi điện hoặc nhắn tin, trong thế kỷ này gửi đi một lá thư hay tấm postcard sẽ chậm chạp lắm. Thế nên, gặp được những người yêu bưu thiếp, yêu thư tay ở thời đại này, cảm giác như họ sống trong cùng không gian và thế giới với mình, cảm thấy thật vui sướng biết bao.
Thế nên, tôi yêu những buổi chiều yên ả này. Ai nói Sài Gòn xấu xí, tôi vẫn thấy nó đủ đẹp, vì tôi còn được bình yên đi dạo và gửi bưu thiếp cho người tôi thương.
SG - 16.01.2019