Bùi Lan Hương có thể nói là ca sĩ Việt đầu tiên đi theo dòng nhạc dream pop, bắt nguồn từ Anh từ năm 1980. Cô bắt đầu được để ý sau khi hát ca khúc “Ngày chưa giông bão” cho bộ phim Người Bất Tử với giọng ca ủy mị đầy sức hút.
Tìm hiểu thêm về dòng nhạc này thì biết nó là một thể loại âm nhạc phụ cho pop rock và alternative rock, là tạo âm của những giai điệu pop buồn vui lẫn lộn trong một không gian âm thanh mơ màng, mộng ảo (dreamy)… Ca từ trong các bài nhạc này thường nghiêng về sự suy xét nội tâm hay chủ nghĩa hiện sinh với giọng hát như lời thì thầm, nhẹ nhàng tựa hơi thở và thường chú ý đến tâm trạng cũng như kết cấu câu nhiều hơn.
Một vài ca sĩ hoặc nhóm nhạc theo đuổi dòng nhạc này mà mình đã thích và theo dõi từ lâu, nhưng không rõ về style âm nhạc của họ là gì (lúc đầu tưởng là soft rock) cho đến khi Bùi Lan Hương khởi đầu đem nó về cho âm nhạc Việt Nam, có thể kể đến là: Lana Del Rey, Cigarettes After Sex, Slowdive… (và còn vô số kể trên google mà mình mới được biết). Không ngờ dream pop đã tồn tại khá lâu và có cho mình một lượng fan trung thành đến vậy.
Dòng nhạc này tương đối khó nghe, và nhiều người nhận xét rằng ca sĩ hát không tròn vành rõ chữ. Nhưng đây là dòng âm nhạc nhấn mạnh vào cảm xúc và không gian, hơn nữa ca từ lại rất mộng mị và đôi khi khó hiểu. Cho nên với mình việc hát tròn vành rõ chữ với dòng nhạc này không quá quan trọng, mà thay vào đó là sự tập trung để tạo ra không gian cảm xúc sâu lắng, đúng như cảm giác đi vào trong rừng thẳm mà từ lâu mình từng tưởng tượng.
Bạn không cần phải đi vào tận trong rừng thẳm (into the wild) để có cảm giác mộng mị hoang dã, dream pop có thể đưa bạn du hành vào thế giới nội tâm một cách êm ái và tiện lợi hơn nhiều, có thể là trên một chiếc sofa ngoài ban công, trong một đêm hè cô độc nào đó, giữa thế giới ồn ã này.
Âm nhạc như thế thật muốn đưa ta vào cõi say.