“Love of mine
Some day you will die
But I’ll be close behind
I’ll follow you into the dark”
Bạn biết không, tôi đang ngồi nghe bài hát này, trong một buổi sáng thời tiết đẹp, độ ẩm cao, sương trắng giăng nhè nhẹ ở cái thành phố quanh năm nắng đổ lửa này. Anh thì không ở bên, nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp và được bao quanh bởi hình ảnh của anh, tâm hồn của anh, giọng nói của anh…
“I will follow you into the dark”, thoạt nghe cái tên có vẻ u ám, tối tăm, mịt mờ nhỉ. Người ta bảo khi yêu thì sẽ mù quáng, tôi thì nghĩ, đôi khi trong cái mù mù cạc cạc như vậy mà người ta cảm thấy hạnh phúc thì cứ để họ sống trong đó, một đời người có bao lần được điên dại vì tình yêu, được ngu si như bản năng của mình mà không phải cố gắng gượng ép cho đúng với chuẩn mực xã hội.
Tôi lãng mạn nhưng thực tế. Tôi biết mình đang ở giai đoạn nào, và sau đó sẽ đến giai đoạn nào, và tệ nhất sẽ là giai đoạn nào. Sẽ có những giai đoạn như đi trong sương mù thế này này, rồi cả hai loạng choạng, vấp ngã, té, đau. Nhưng tôi biết rồi thế giới sẽ chẳng sụp đổ vì những ngày mù sương như thế đâu. Miễn là mình cứ bước qua, thời gian rồi sẽ làm những thứ khó khăn trở nên không còn khó khăn, sẽ làm phai nhạt những nỗi đau, sẽ làm mờ cả sẹo nữa, thì việc gì mình phải ngại những điều đó. Mình chỉ cần kiên nhẫn mà thôi.
Tôi đã sẵn sàng rồi, sẵn sàng để đi vào trong bóng tối, đi vào những lúc mù sương. À mà, tuỳ vào định nghĩa của mỗi người về sương mù, đối với Sài Gòn, những ngày này lại là những ngày tuyệt diệu chứ không ảm đạm như xứ lạnh châu Âu đâu nhé. Với một nơi nhiệt đới thì quả là những ngày mù sương thật sự rất quý giá.
Tôi đã sẵn sàng, đi theo anh cùng trời cuối đất, như lời bài hát này:
“If heaven and hell decide that they both are satisfied
And illuminate the no’s on their vacancy signs
If there’s no one beside you when your soul embarks
Then I’ll follow you into the dark”
_ Saigon, 28.12.18