Tự dưng nhớ về tụi nó tui lại rưng rưng. Nghe thì tưởng tui đang nhớ người nào, nhưng thực ra là hai con chó yêu dấu của tui. Hai con chó mà lần đầu tiên trong đời tui tự tay nuôi nấng và chăm sóc, xem nó như thành viên trong nhà.
Hồi tui còn nhỏ ba mẹ tui cũng nuôi nhiều con chó mà bây giờ ngồi ngẫm lại tui chỉ còn nhớ được vài đứa, do chúng có mặt trong những tấm hình thuở niên thiếu của tui. Nhớ nhất là con chó bẹc-giê tên Milo mà ba tui đã thất bại trong việc chữa ghẻ cho nó, để nó ra đi trong đau đớn vô cùng. Lúc đó tui đi học đại học xa nhà, nghe tin nó mất mà lòng tui chùng xuống, đầu óc cứ mơ màng nhớ về những lần vừa về đến cổng, nó nhào ra ôm tui, đứng sừng sững tới cổ tui mà ôm như một đứa trẻ.
Biết bao lần cứ xa nhà lại nghe tin “người bạn” trung thành của mình ra đi, tui buồn biết mấy và cũng trách cứ ba mẹ tui một chút vì đã không giữ cho chúng sống lâu hơn với gia đình. Trong lòng tui từ lâu luôn có mong ước khi nào tự lập, ổn định sẽ tự tay nuôi một con chó, nhưng mãi mà điều kiện cuộc sống không cho phép. Ở cái xứ đất chật người đông này, kiếm một chỗ ở cho người thật đàng hoàng, rộng rãi thoáng mát còn khó, thì làm sao mà đùm đề thêm thú cưng.
Cơ duyên làm sao đến tháng 5/2021 khi tui dọn qua ở với chồng trong căn nhà riêng, tuy cũng không rộng rãi cho lắm nhưng vẫn có thể nuôi chó được. Lúc đó tui hỏi ý kiến chồng và rước về hai em Lu Li đều là hai đứa nhóc rất dễ thương. Vốn dĩ ban đầu tui cũng không nhớ gì đến mong ước nuôi chó của mình thuở xưa mà mục đích là tui nuôi để bắt chuột. Tui cực kỳ sợ chuột. Có lần ghé đến nhà chồng tui lúc hai đứa chưa cưới, tui nhìn thấy một con chuột to như bắp tay chạy vụt ngang qua bếp. Tui kinh hãi đứng hình và nhảy ngay lên cầu thang chạy một mạch lên lầu. Kể từ đó tui mong muốn phải nuôi một con chó giống thuần chủng, không phải loại chó cảnh cho vui nhà, mà phải là giống chó biết bắt chuột.
Tui và chồng đi rước hai em từ bên quận 9, chở về dọc đường tụi nó ói mật xanh mật vàng. Lúc đó hai đứa còn nhỏ xíu nhìn cưng lắm. Ban đầu tui vô trong mấy hội tìm chủ miễn phí cho chó thì thấy thích nhỏ Li hơn, nhưng người chủ mong tui nhận luôn Lu, vì họ đã có quá nhiều không thể nuôi nổi. Tui nghĩ bụng thôi thì nhận luôn hai con để chúng nó có bầu bạn.
Đây là lần đầu tiên tui tự nuôi chó cho nên còn nhiều bỡ ngỡ, cũng nhiều chật vật, vất vả và khó chịu. Chồng tui tuy không thích nuôi cho lắm nhưng lại là người bỏ công chăm sóc tụi nó nhiều hơn cả. Sáng chồng tui dậy sớm, dọn dẹp cho hai đứa, lau nhà. Chiều thì tắm, mở cổng cho hai đứa ra ngoài chạy nhảy. Tối thì bắt ve. Thời gian đó lại đúng lúc cả thành phố phong toả do dịch bệnh nên tụi tui cũng chỉ ở nhà quây quần cùng nhau, có Lu Li vui nhà vui cửa. Nhưng đâu chỉ có vui mà thôi. Hai đứa cũng quậy kinh khủng. Tụi nó cắn đồ quá trời, nào là hộp nhựa, dép, dây cắm nối, dây sạc, bàn đạp của chiếc xe đạp tui mới mua, hay bất cứ đồ nhựa nào trong tầm với. Tụi nó nhảy lên sofa thả ve và lông rũ rượi. Tui rất thích ngồi sofa coi phim nhưng vì hai đứa mà tui lấy khăn phủ sofa rồi bỏ luôn thú vui xem phim của mình.
Suốt 4 tháng trốn dịch và cho đến nay là gần 8 tháng bên nhau, tụi nó quậy tung căn nhà nhưng cũng để lại cho tui nhiều tình cảm. Lu lúc nhỏ rất hiếu động nhưng kể từ khi dậy thì, nó trở nên điềm tĩnh và gần gũi hơn bao giờ hết. Nó hay đứng nhìn đăm đăm vào tui lúc đang ăn, khi tui ngồi lướt điện thoại hay xem tivi, nó đứng giương đôi mắt to tròn nhìn tha thiết vào tui như muốn nói điều gì đó. Những lúc ấy tui gọi nó lại, nói lảm nhảm vài điều với nó, rồi vuốt lông nó. Nó vui vẻ đón nhận và ôm lấy tui đầy tình cảm. Còn Li khi mới về là một đứa siêu chảnh, kêu gọi cỡ nào cũng không thèm tới, cho ăn thì cứ đủng đỉnh mà ăn chứ không giành giật, kiểu cách như một quý cô con nhà gia thế, sống cho bản thân chứ không thèm quan tâm cuộc đời ra sao. Thỉnh thoảng tui thấy nó nằm phơi nắng lim dim, tận hưởng những khoảnh khắc yên bình của buổi sáng mà tui muốn ghen tị với nó luôn.
Hai đứa này nó quậy tung nhà vậy thôi chứ có khách tới, tụi nó trốn biệt dưới gầm xe, run rẩy, lén lút. Tụi nó còn ngại giao tiếp với người lạ và ngại đi ra đường. Tui hay nói đùa: hai con quỷ này đúng hướng nội luôn. Có những buổi chiều tui và chồng rồng rắn chở tụi nó ra công viên dạo một vòng. Ngồi trên xe đứa nào cũng run cầm cập, có lẽ do dư chấn tuổi thơ khi tui đón tụi nó một quãng đường dài từ quận 9 về nhà, bị say xe ói mửa kinh thiên, cho nên bây giờ cứ cho lên xe ngồi là hai đứa chảy dãi, run bần bật. Đến được công viên cũng là một kỳ công.
Suốt 4 tháng dịch bệnh ở nhà, tụi tui làm việc online. Cứ đến 11 giờ trưa tui lại lọ mọ nấu ăn. Lu và Li biết đó là giờ khắc quan trọng nên tụi nó lại gần căn bếp, đứa nằm đứa ngồi, có khi thì duỗi hết chân cẳng ra nằm chờ trong tư thế rất thư giãn, mắt thì lim dim. Và nhất là khi tui nấu những món khoái khẩu của hai đứa, như nội tạng gà kho, gan heo, hay cánh gà nướng, tui thấy mũi hai đứa động đậy, rung rinh và có khi phấn khích quá thì rướn cả người lên bàn bếp mà chờ đợi.
Ở cửa phòng ngủ trên lầu là nơi cấm cung. Hai đứa tuyệt đối không được bén mảng tới gần cũng như không được vào phòng. Cho nên cứ nghe tiếng cọt kẹt mở cửa, cả hai đứng vẫy đuôi chờ sẵn nơi cầu thang và quấn lấy chân tụi tui khi tui đi xuống từng bậc từng bậc. Tui la lên: đi xuống, Lu Li, đi xuống coi nào. Lúc đó hai đứa mới chạy xuống vài bậc rồi đứng chờ, tui đi tới nơi thì lại chạy xuống thêm vài bậc nữa.
Nuôi riết rồi tụi nó cũng khôn dần ra, dần hiểu tui và hiểu những giọng điệu của tui, từ tức giận, khó chịu cho đến những khi yêu thương trìu mến, tụi nó cảm nhận được hết. Nghe từ khoá “đứa nào” là hai đứa lủi đi trốn ngay, vì biết tui đang hỏi tội. Lu cũng rất giỏi bắt gián, nó chuyên môn bắt gián rồi vờn cho đến ngủm củ tỏi. Hôm bữa hai đứa còn vây bắt một con chuột đang mon men ở cổng chuẩn bị lẻn vô nhà. Nhờ sự hiệp lực của Lu Li nên chồng tui đã tóm gọn con chuột và tiễn “zong”. Càng nuôi càng nhận ra sự trưởng thành của tụi nó, ngoan hơn, hiểu ý mình hơn, tình cảm với mình hơn, nên khi tui lên kế hoạch cho tương lai mà phải chia tay tụi nó, lòng tui buồn rười rượi và phải quyết tâm mạnh mẽ lắm mới chốt được kế hoạch.
Đợt rồi tui đành đoạn đưa tụi nó về quê, cho tụi nó ở nhà ba mẹ tui mà nghĩ thấy thương và cũng cảm thấy có lỗi với tụi nó thiệt nhiều, vì thấy mình thiếu trách nhiệm và hời hợt với sự lựa chọn của mình quá. Nhưng tui hi vọng tụi nó cũng sẽ được yêu thương đủ đầy khi ở cùng ba mẹ. Cả tui và ba mẹ, ai cũng rút ra cho mình những bài học đáng giá sau khi đã nuôi nhiều chó, và chia tay cũng đã nhiều.
Bây giờ tui và chồng không mất thời gian dọn dẹp, hút bụi, lau nhà, giặt giũ tắm rửa cho tụi nó như trước nữa, nhưng đổi lại là sự trống vắng dễ sợ, khi nhìn đâu tui cũng nhớ tụi nó, nhìn đâu tui cũng nhớ lại kỷ niệm 8 tháng trời vui buồn tức giận trìu mến bên nhau. Quả thực, sự cực nhọc về thân xác có thể nguôi ngoai nhanh, còn tình cảm đã nuôi dưỡng, dù chỉ là tình cảm với một con chó đi nữa, cũng khó mà phôi phai nhanh được.
Tui nhớ tất cả những con chó mà gia đình tui đã nuôi, Milo, Kiki, Mun, Miu… nhưng hai đứa mà tui tự tay nuôi nấng là Lu Li lại làm tui nhớ nhiều hơn cả.
Cuối cùng tui chỉ muốn nhắc nhở bản thân một điều. Hãy trân trọng hiện tại. Tất cả những gì đang xảy ra dù buồn hay vui, dù khổ hay sướng, dù bất hạnh hay hạnh phúc, rồi sẽ trở thành kỷ niệm. Và một ngày nào đó nhìn lại, có thể bất chợt rơi nước mắt hay mỉm cười, bất kể đó là điều gì cũng làm cho mình nhớ ơi là nhớ. Và nếu là những điều buồn bã, nó còn gây cho mình tiếc nuối dằn vặt vô cùng. Vậy nên hãy ráng sống thiệt đẹp cho hiện tại để về sau không tiếc nuối nhiều.
Thiệt may tui có chụp cho hai đứa quỷ một album ảnh hồi tháng 9/2021 lúc tụi nó được 6 tháng tuổi coi cho đỡ nhớ nè: