Hồi nhỏ, lúc bắt đầu có nhận thức, tôi nhớ ước mơ của tôi khi ấy là được ở trong những căn nhà bê tông cao tầng, một khối dài dài cỡ 100 mét vuông, có cửa sắt và cửa kính bóng loáng, nằm ngay mặt tiền những con phố sầm uất, nơi đó là nhà cậu, nhà dì, nhà ngoại, nhà bạn tôi. Đơn giản vì hồi ấy ba mẹ tôi làm vườn, xây nhà cấp 4 trông không được tiện nghi lắm và tôi lớn lên trong tuổi thơ ở giữa cỏ cây. Khu vườn rộng thênh thang có hai hồ cá và vô số cây trái rau xanh. Chị em tôi lúc nào tay chân cũng lấm bùn đất vì mải mê với những trò chơi tuổi thơ. Với tôi như thế là nghèo.
Ừ, nhà chúng tôi nghèo thật. Đến sau này bán căn vườn đó đi để mua một khu đất nhỏ hơn, tôi hiểu ra sự túng thiếu của gia đình. Tôi cứ tưởng ở trong những căn nhà dài đuồn đuột có cửa sắt mới gọi là giàu cơ. Nhưng khi chúng tôi bị mất căn vườn rộng thênh thang và dọn đến ở trong một ngôi nhà kiểu vậy, thì tôi mới biết lúc đó mới là nghèo thật.
Rồi tôi lớn lên, với nỗi ước mơ về một mảnh vườn như thuở nhỏ. Có tiếng chim hót ríu rít trong những cành cây, tiếng mận chín già rơi tõm xuống ao cá, tiếng những tàu dừa đan vào nhau xào xạc. Có lối đi đầy cỏ đượm sương đêm, có tiếng dế kêu rích rích mỗi đêm mưa mùa hạ… Nhớ sao là nhớ. Nhớ thương trở thành mơ ước. Cứ mãi mãi như thế đến khi nào tôi có thể mua được một căn nhà nằm giữa khu vườn, nhưng dù cho điều ước ấy có xảy ra, thì làm sao quay về những ngày tháng tuổi thơ được nữa. Tôi sẽ già đi, tâm hồn sẽ ngày càng chất chứa nỗi buồn của nhân loại…
Khi ngày nay người ta muốn có một khu vườn nho nhỏ trên sân thượng để tự trồng rau ăn cho lành mạnh, bao nhiêu đại gia muốn quay lại nông nghiệp để sinh lợi khi nhân loại đang hoang mang giữa rừng thuốc độc và ung thư mà công nghiệp hóa đang tiêm vào từng tế bào tuổi trẻ, trong tôi vẫn mãi mơ về một màu xanh dịu êm. Đó là căn nhà xưa với mảnh vườn an lành mang lại ngọn gió chiều thơm tho nuôi dưỡng tâm hồn thơ ca trong tôi từ khi còn nhỏ. Bây giờ giấc mơ màu xanh ấy cứ ám ảnh tôi mỗi khi bước đến những tòa nhà tráng lệ dát đèn vàng rực rỡ, mỗi khi bước ra từ cao ốc văn phòng đầy chán chường, tôi lại nghĩ rằng, gia đình chúng tôi từng trải qua thời gian hạnh phúc và giàu có biết bao nhiêu.
Ôi, giấc mơ màu xanh…