Mỗi chúng ta đều có hai tình yêu
Tình thứ nhất là tình quý báu nhất
Là những gì tinh khiết trọn đầu môi
Là những gì đỏ hơn cả mặt trời
Là những gì sáng rực trong đêm tối
Nhưng cũng là đau đớn tận tim phôi
Tình thứ hai hay là thứ một trăm
Đều là những mối tình dày dạn cả
Đều đã qua những gì tăm tối nhất
Bắt đầu tin cái gọi là duyên phận
Và cho nên, ta yêu chậm, yêu chờ
Và cho nên, ta nhắm mắt dại khờ
Chỉ một nửa, ta chỉ yêu một nửa
Dù như thế, vẫn chẳng hề run sợ
Biết rằng mình đang mạnh mẽ nhiều thêm
Tình thứ nhất dạy ta quý màn đêm
Dù lửa sáng vẫn có ngày vụt tắt
Dạy ta biết tình yêu là hữu hạn
Chẳng thể nào lấp nổi trái tim khô
Và như thế, tình thứ hai chớm nở
Ta biết ôm những trân quý trong nhau
Ta biết sống trọn trong từng hơi thở
Từng chiếc hôn sẽ nhờ đó thật sâu
Tình thứ hai sẽ bớt những thương đau
Chẳng phải bởi ta cáo già đến thế
Mà bởi lòng ta đã thầm tuyên thệ
Ta đã hiểu khi yêu phải thế nào
Tình yêu là trăm ngàn lệ tuôn trào
Là cay đắng, là yêu mà vẫn khóc
Là hẹn non thề biển và nuôi mộng
Vẫn đột nhiên, hạnh phúc thành tay không.
Bởi vì thế, em tin rằng hạnh phúc
Trong tình yêu là thứ rất mong manh
Trong khởi đầu đã gieo mầm kết thúc
Em tin rằng, em có thể mất anh
Bởi vì thế, trăm ngàn lần em muốn
Nếu được yêu, hãy tha thiết bên nhau
Tình thứ nhất dạy ta một lẽ phải:
Mọi tình yêu đều có kết cục buồn.
Em tin rằng mọi cuộc tình đều có kết cục buồn.