Đâu gì sánh được
Bằng trái tim ta
Trải bao tan vỡ
Vẫn yêu thế mà
Lòng anh giờ tắt đóm
Trước nhan sắc khuynh chao
Em kiều diễm thế nào
Cũng đều là vô nghĩa
Có lẽ
điều buồn nhất
là sốngchỉ để chờ
vô vọng một ai đó
chẳng có thực bao giờ
Anh không cần
phải lấp
Khoảng trống,
đầy,
trong em
Em sẽ tự vun đắp
Cho lòng mình ấm êm
Và toả ra vầng sáng
Trùm lên khắp mọi miền
Rồi cùng anh,
ta cháy
bùng lên ngọn lửa tình.