Đi cho người nhớ, ở cho người thương

Viết bởi Cô Đào vào 2019-06-11
Chủ đề:

Untitled.png

Có lẽ, Sài Gòn đã thương gia đình mình, những con người từ xứ sở cà phê xa xôi.

Năm 2014, ba mẹ mình từ tây nguyên chuyển vô Sài Gòn ở một năm với chị em mình. Cả nhà chuyển đến một xóm nhỏ ở Gò Vấp, thuê nhà, bán cà phê và sinh sống ở đó. Thế rồi nhà mình quyết định đón Tết 2015 ở Sài Gòn, dù rằng rất khác so với ở quê, nhưng cũng đầy ấm áp.

Thật may mắn biết bao khi nơi mà gia đình mình ở khi ấy, có những người hàng xóm thật hiền hậu và tốt bụng. Mỗi sáng họ đến ngồi uống cà phê ở quán của mẹ mình, cùng đọc báo và trò chuyện về thời sự với ba mình. Những lúc họ thấy hàng quán ế ẩm, họ kéo nhau qua ngồi chơi cho đông vui để ba mẹ mình bớt buồn. Buổi tối mấy chú hàng xóm kéo qua lập bàn nhậu với ba, mỗi người góp một ít đồ ăn, một ít bia, góp vài câu chuyện rôm rả. Ba mẹ mình cũng tiếp đãi họ rất nhiệt tình, nhiều khi ngồi trò chuyện đến tận khuya.

Thế rồi ba mẹ mình chuyển về Buôn Ma Thuột, để lại nơi ấy những kỉ niệm về tình người Sài Gòn thật khó phai.

Mỗi lần ngồi tụ họp cùng nhau, các chú trong xóm thường nhấc máy lên gọi cho ba mình, nhắc nhớ về những kỉ niệm và không quên nói cho ba mình biết: tụi em ngồi đây nhớ anh chị nhiều lắm. Năm nay, đã 3 cái tết trôi qua kể từ năm ấy, vậy mà không năm nào chúng tôi quên nhấc máy gọi cho nhau, chúc nhau những lời nồng ấm.

Có những điều nhỏ nhoi thôi nhưng giá trị và cảm động quá chừng. Như cái tình của những người xa nhau. Như một cuộc gọi để nói ta còn nhớ nhau. Như một câu nói nhắc nhau nhớ rằng kỉ niệm vẫn còn đấy không hề phai phôi. Bấy nhiêu để cho thấy rằng, khi ta sống nhiệt tình, chân thành thì dù ở bất cứ đâu “khi ta đi đất đã hoá tâm hồn”

Đầu năm cảm nhận được cái tình từ những người bạn của ba mẹ, thấy năm nay chưa sống mà đã đầy. Thiệt cảm ơn đời quá!