Đêm Giáng Sinh trong truyền thuyết

Viết bởi Cô Đào vào 2019-06-11
Chủ đề:

Untitled.png

Những đêm Giáng Sinh như đêm nay, cô Đào lại ngồi nhớ về một đoạn tuổi thơ của mình.

Thời ấy, gia đình rất thiếu thốn. Cơm ngày ba bữa, áo mặc đủ ấm đã là ước mơ. Với những gia đình theo đạo, ngày Giáng Sinh là một dịp rất đặc biệt để được ăn ngon hơn, mặc đẹp hơn. Trẻ con thì được thức khuya thỏa thích và được nhận quà. Dù to hay nhỏ, trong mắt những đứa trẻ con, món quà đại diện cho những điều thiêng liêng kỳ diệu mà chỉ có Chúa mới đem lại.

Với gia đình cô Đào, thì quà là một điều xa xỉ. Nhưng không hiểu sao suốt quãng đời thơ ấu, cho đến tận cuối cấp hai, cô Đào cùng em gái luôn được nhận quà vào mỗi đêm Giáng Sinh. Bắt đầu từ khi nào thì không nhớ rõ, nhưng thành cái lệ, mỗi đêm đi lễ về, có hai cô bé nhỏ chạy tung tăng khắp ngôi nhà lục tìm món quà mà chúng tin là ông già Noel gửi tặng.

“Ông già Noel” luôn giấu quà rất kỹ ở những chỗ rất bất ngờ. Quà luôn luôn kèm theo một lá thư. Lá thư phê bình. Năm nào hai đứa nhận quà, đọc thư cũng ngồi khóc nức nở. Lời lẽ trong thư mà “ông già Noel” bí mật trao gửi đầy xúc động, lại còn biết rõ hết những tội lỗi mà hai đứa từng mắc phải, biết cả những ước mơ nhỏ nhoi mà hai chị em hay ngồi kể cho nhau. Đứa chị ước có con búp bê mặc đầm thật đẹp, đứa em ước có được cái mũ lưỡi trai mà xin mãi mẹ chẳng bao giờ mua. Lớn hơn chút nữa, đứa chị lại thích có bộ truyện nghìn lẻ một đêm, đứa em thích những ống kẹo socola đủ màu mà chỉ những đứa trẻ nhà giàu mới có.

Cứ như thế, suốt cả thời ấu thơ cô Đào được sống trong bầu không khí đêm Noel thật ấm áp, với nhiều nước mắt khi đọc thư và nhiều nụ cười khi mở quà.

Một ngày nọ, có lẽ cô Đào lúc này đã lớn, “ông già Noel” nghĩ rằng cô Đào không còn tin vào cổ tích nữa, cho nên từ năm ấy trở đi, không còn nhận được quà vào đêm Giáng Sinh nữa. Cuộc sống cứ vội vã làm cô Đào thỉnh thoảng quên đi cảm xúc đêm Giáng Sinh. Đôi khi, cô thấy thật trơ trọi, thật vô vị và cô đơn trong những năm tháng trưởng thành. Đôi khi, cô quên mất những năm thời thơ ấu tuyệt đẹp… Nhưng khi bất chợt nhớ lại, cô thấy mình thật hạnh phúc.

Cô Đào giờ đây đã biết ai là “ông già Noel” bí ẩn, đúng hơn là “ông bà già Noel”. Bây giờ cô Đào không còn ao ước gì, không còn mong chờ những món quà nữa. Những đêm Giáng Sinh sau này và mãi về sau này nữa, cô Đào chỉ mong cho “ông bà già Noel” ấy mãi mãi khỏe mạnh, mãi mãi bên cạnh cô Đào để an ủi sẻ chia những lúc cô rớt nước mắt vì nỗi buồn niềm vui trong cuộc đời.

Cảm ơn “ông bà già Noel” rất tâm lý, rất thương con, dù nghèo khổ nhưng vẫn tạo cho con một niềm tin, một niềm vui nho nhỏ trong đêm Giáng Sinh, để ấu thơ trong cô Đào luôn đầy đủ, vẹn toàn và không thể nào quên được.