Cứ 8 giờ tối dù đang làm gì, đang ở đâu, mình đều dành riêng một khoảng thời gian để goi nói chuyện với anh. Ở bên anh là 10 giờ tối. Ai mà thấy tụi mình gọi cho nhau cũng thắc mắc, không biết có chuyện gì mà ngày nào tụi nó cũng nói với nhau cả tiếng đồng hồ.
Tụi mình nói với nhau tất cả.
Mà thực ra là mình nói nhiều hơn. Vì mình có nhiều cảm xúc, tâm trạng diễn biến đa dạng và phức tạp hơn, cho nên có nhiều điều để kể. Còn anh vốn có những cảm nhận đơn thuần hơn và mình cũng hiểu đối với đàn ông, có những chuyện họ xem là nhỏ nhặt không đáng nói đến, nên họ không nói. Còn phụ nữ thì luôn là một sinh vật dạt dào cảm xúc, kể cả người có tính cách khô khan nhất cũng có đủ thứ diễn biến nội tâm cần giải bày trong ngày.
Từ lúc mới yêu nhau mình đã đưa ra quy tắc quan trọng nhất để giữ cho mối quan hệ bền lâu, đó là chỉ cần có một chút khó chịu, bất an, khúc mắc nhỏ xíu thôi, cũng phải chia sẻ với nhau để hiểu và để sửa chữa kịp thời, không để nó lớn thêm. Tức là luôn thành thật trong mọi mặt cảm xúc của chính mình. Tất nhiên, việc này cũng có mặt trái của nó, nếu một trong hai người bỗng cảm thấy không còn tha thiết với người kia nữa, cảm thấy có một sự bất tương đồng và không hợp để đi đường dài với nhau, việc chia sẻ thành thật cảm nghĩ của mình sẽ khiến họ sớm tan rã ngay từ khi tình cảm chưa kịp chín muồi. Nhưng có lẽ việc thành thật như vậy sẽ tốt hơn. Cũng may, với tụi mình, biện pháp này thực là hiệu quả. Nó khiến cho tụi mình càng hiểu nhau hơn, đồng thời nhận ra những mặt xấu của nhau, chấp nhận nó, hoặc sửa đổi nó, rồi đi tiếp.
Nói đến chuyện nhận ra mặt xấu thì mình thấy nó đi kèm với khái niệm “yêu mù quáng.”
Khi nói đến “yêu mù quáng”, chắc có lẽ người ta cho rằng kẻ đang yêu nhận ra những xấu xí của đối phương mà vẫn yêu, nhận ra tình yêu đó chẳng mang lại gì tốt đẹp mà vẫn đâm đầu vào.
Mình thì không nghĩ vậy. Người ta yêu nhau đều là vì những điều tốt đẹp của nhau.
Một kẻ tội phạm vẫn có thể rung động và bị cảm hóa trước tình yêu, một kẻ tội phạm vẫn có những khía cạnh đẹp đẽ nào đó mà không ai nhận thấy, chỉ khi có một người yêu thương anh ta hết lòng thì sẽ nhận ra được nó, hoặc là do nhận ra được những điều tốt đẹp đó mà yêu. Cái nào đến trước cũng được nhưng quan trọng mấu chốt là, con người ta yêu nhau là vì những điều tốt đẹp.
Mình nghĩ “yêu mù quáng” là khi chỉ nhìn thấy những điều tốt đẹp ở người đó mà thôi. Một điểm mù to tướng đã che đi những điều xấu xí khiến ta không nhận ra. Hoặc là điều xấu xí ấy trở nên quá bé nhỏ so với điều tốt đẹp đang choáng ngợp lấy tâm trí.
“Đương cuộc giả mê, bàng quan giả tỉnh”. Người trong cuộc toàn nhìn thấy điểm tốt đẹp, mà người ngoài cuộc lại toàn nhìn thấy điểm xấu mới thật là đau đầu. Vấn đề là ở góc nhìn. Nếu người ngoài cuộc nói là: mày ngu quá, thằng đó xấu như vậy mà mày cũng yêu, vậy là họ đang nhìn ở một góc khác, và họ cũng có một điểm mù to tướng che mất đi những điều tốt đẹp.
Để vấn đề được rõ ràng, ta nên cho họ thấy góc nhìn của mình, và ta cũng đứng ở phía góc nhìn của họ. Tức là, khi yêu, người trong cuộc cũng nên tham khảo góc nhìn của những người xung quanh về người mình yêu, để có cái nhìn đa chiều và để mình không bị mắc vào cái bẫy “mù quáng”.
Bạn gặp gỡ gia đình của người đó, bạn bè của người đó, nhìn xem cách họ cư xử và lối sống thường ngày của họ như thế nào.
Bạn đưa họ đến gặp những người thân của mình, những người mà với sự thương yêu bạn nhiều nhất sẽ giúp bạn soi mói từ nhiều góc nhìn nhất (cái này nói giỡn mà thiệt, tại có những góc mình đứng nhìn quài cũng không có ra nếu mình dốt hình học không gian :)) )
Nhưng suy cho cùng, nếu bạn đến với nhau vì những điều tốt đẹp mà nó khiến cho bạn rung động, thì hãy cố gắng làm sao để khi nhận ra những điều xấu xí, ta có thể vì nhau mà biến đổi, mà hoán cải, mà sửa sang. Nếu có thể làm được như vậy cả đời thì hãy bước tiếp. Nếu không hãy xem xét lại. Vì mỗi một con người là một hệ thống đầy lỗi lầm không thể sửa mà hết được liền, những con “bug” luôn phát sinh trong suốt quá trình chung sống, nó khiến ta phiền nhiễu lắm lắm. Nhận thức được như vậy để biết là: ờ mình đâu có mù quáng đâu, chỉ là mình đã sẵn sàng để yêu đương và chịu khổ cực, sẵn sàng đi fix lỗi cả đời.
p.s: bài viết dành cho trường phái yêu là cưới, không dành cho trường phái chỉ yêu thôi đừng nghĩ ngợi nhiều.