Ta sợ chẳng còn đủ ngây thơ
Để yêu người như lần thứ nhất
Ta chỉ mong tim mình đừng quá chật
Để nhét thêm nhau, lần này nữa trong đời
Có những người chân đi không mệt mỏi
Tựa như chim, đậu một lát rồi bay
Nhưng da diết trong lòng thầm mong đợi
Có một nơi ấm áp để sum vầy
Cần chi những hẹn thề vông viễn
Khi cuộc đời đầy bất trắc khó lường
Ta mặc kệ trùng phùng hay ly biệt
Đã thương rồi dù xa cách vẫn thương
Có những người xa lạ
Gặp nhau, thương tức thì
Gần nhau mà vui thế
Thôi ở lại, đừng đi
Bỗng một sớm mùa đông thức dậy
Thấy bên đời, người đã bỏ ta đi
Những bạn bè thân sơ ngỡ là tri kỷ
Vậy mà nay bặt tín chẳng tin gì
Đôi khi trong thinh lặng
Là cả ngàn thanh âm
Mà người không muốn nói
Ta cũng chẳng buồn nghe
Đôi khi dẫu một lời
Mà làm ta cách biệt
Một mai chợt thấy tiếc
Thôi, cũng đã muộn màng.
Cuộc đời dài ta có thể sẽ quên
tên một người từng thân,
hay địa chỉ một quán quen tuổi trẻ
Nhưng buổi chiều nay đẹp như tranh vẽ
Ta phải cất vào đâu để không khỏi phôi pha?
Ôi ngọn lửa làm thiêu rụi lòng ta
Là kí ức nơi có người hiện hữu
Đây những con người cùng ta cạn trăm chén rượu
Đây hoàng hôn làm sao dễ xóa nhòa
Ta biết,
Người cần chi ta
Ngoài kia mây trời gió núi
Ta biết, ta là hạt bụi
Đi hay đứng lại
Cũng thừa
Ta ước rằng
Ta đừng dại
Đổ tâm can hết cho ngươi
Ngươi
Kẻ phong lưu ẩn dật
Ta
Loài cô độc bên đời.
Ta chọn người đi cùng ta đến cuối
Những lưng chừng ta đã nếm đủ rồi
Nay ta chẳng dại khờ như thuở ấy
Chỉ yêu người và dừng ở yêu thôi
Ta chọn người đi chậm rãi cùng nhau
Dẫu khó lường những thay đổi mai sau
Dẫu chúng mình còn nhiều trăn trở khác
Đã chọn nhau, xin hãy đến bạc đầu
Người tự tìm đến với ta
Rồi tự lòng bỏ đi xa ngút ngàn
Ta chờ đây, giữa thênh thang
Chờ ai đến, tiễn ai đi
Chạnh lòng…