Ta nằm yên một cõi
Ngẫm chuyện đời say sưa
Thế giới cùng điên loạn
Chỉ mình ta rất thừa
Có những ngày chẳng biết đi đâu
Những quán quen tắt đèn vội vã
Đêm ở thành phố tưởng quen nhưng mà lạ
Vì xa nhau, phố xá cũng lạnh lùng
Người ở bên kia dãy núi
Ta ở bên này dòng sông
Cách nhau một trời sương khói
Đợi nhau một quãng mùa đông
Yêu thương như là hạt bụi
Tan vào trong gió, trong lòng
Cuộc đời là thế
Khi ta chưa kịp yêu người
Cuộc đời là thế
Khi người chưa nhận ra ta
Đã lìa xa mãi
Những hình hài chìm dưới châu sa
Cuộc đời là thế
Người ta chưa kịp yêu nhau
Đã ươm mầm đắng
Của những trái sầu khổ đau
Người bên cạnh sẽ bên cạnh
Người ra đi phải ra đi
Thời gian làm mình sáng tỏ
Ai bền lâu, ai hạn kỳ
Mỗi mùa gió bấc tôi mơ
Thắp đèn trên núi, đọc thơ giữa rừng
Chong lên bếp lửa bập bùng
Đốt cho tuổi trẻ một vùng chói chang
Người nghiên cứu khoa học
Kẻ đánh trận xông pha
Sức mình sao nhỏ bé
Chỉ yêu đời thiết tha
Bỗng một ngày người nói
Tay ta mỏi lắm rồi
Thôi mình đừng nắm nữa
Vậy là buông, tình ơi
Họ bảo rằng, để yêu ai thật khó
Có gì đâu, chỉ cần mở lòng ra
Nếu người ấy rụt rè không dám bước
Bởi lòng ra chưa đủ rộng đây mà
Để yêu một người tuyệt nhiên không khó
Mà bởi vì ta chỉ đứng một mình
Lặng lẽ mở ra, lặng lẽ đóng
Không có người
Đời ta mới lặng thinh