Bạn không nghe câu nói quá quen thuộc: “Đời là bể khổ” sao? Nên bạn có cảm thấy khổ cũng là lẽ thường.
Chúng ta có xu hướng thổi phồng sự chịu đựng của bản thân để thấy mình vĩ đại như thế nào, vì ta đã trải qua những chuyện đó, những cái khổ sở thiếu thốn đó thì chúng ta giỏi lắm rồi. Nhưng hoá ra tất cả cũng chỉ là bình thường.
Hôm trước Eddie chia sẻ cho mình câu chuyện này:
Tương truyền một ông vua ở phương Đông có lần giao nhiệm vụ cho các nhà thông thái của ông phải nghĩ ra một câu, đã từng được thấy và còn phải đúng và thích hợp trong mọi tình huống và mọi thời điểm. Họ đã trình lên đức vua những lời này: “Và cả điều đó rồi cũng sẽ qua đi”__. Câu này thể hiện được biết bao điều! Thật kiềm chế làm sao trong giây phút tự hào! Thật an ủi làm sao giữa tột đỉnh của đau đớn!. “Và cả điều đó rồi cũng sẽ qua đi” - Câu chuyện này được kể bởi Abraham Lincoln, trong một bài diễn thuyết trước khi ông trở thành vị tổng thống thứ 16 của nước Mỹ.
Con người được sinh ra, được nuôi dưỡng, lớn lên, bắt đầu hành trình sống của mình. Trong hành trình đó, có vui, buồn, sướng, khổ… Có đau đớn, hi sinh… Có những nỗi đau tưởng chừng không thể chịu đựng nổi. Có những nỗi khổ cực tưởng chừng không vượt qua nổi. Nhưng nếu có thể vượt qua được, tất cả sẽ ổn, cuộc sống sẽ tiếp diễn và thời gian sẽ làm cho mọi điều đau khổ qua đi, kể cả sung sướng rồi cũng qua đi (lại còn qua đi rất nhanh do hiệu ứng tâm lý).
Thời nay nhờ mạng xã hội mà người ta được biết thông tin của nhau nhiều hơn. Người ta nhìn thấy được cái sướng khổ vui buồn của kẻ khác một cách lộ liễu. Người ta có nhiều thứ để mà so sánh với nhau, rồi từ đó cảm thấy nỗi cực khổ của mình thật là nặng ký, cảm thấy niềm vui của mình mới đáng giá làm sao… bla bla. Chuyện một người phải nỗ lực mưu sinh, nuôi con vất vả, chữa bệnh đau đớn… ngày xưa cũng có, không phải chỉ thời nay mới có. Nhưng thông qua lăng kính của mạng xã hội, của sự chia sẻ, mọi thứ dường như bị thổi phồng lên.
Ngày xưa, thời sinh viên, ba mẹ không muốn mình đi làm thêm để tập trung thời gian vào học, tránh sa đà vào việc kiếm tiền. Tuy nhà nghèo nhưng ba mẹ luôn tập trung toàn lực cho chuyện học hành của tụi mình. Nhưng vào thời gian hè rảnh rỗi mình vẫn thử đi làm để trải nghiệm. Một số bạn sinh viên gia đình khó khăn thì cũng tranh thủ thời gian rảnh làm thêm phụ giúp gia đình. Nên cái chuyện đi làm thêm đó chẳng có gì đáng kể. Làm gì cũng được miễn kiếm tiền chân chính và không ảnh hưởng đến việc học thì mình làm. Mình nhận đánh máy tài liệu cho mấy anh chị năm cuối làm tốt nghiệp. Mình chạy xe rong ruổi khắp các chợ, tạp hoá ở Sài Gòn để tiếp thị sản phẩm. Mình đi bán ở hội chợ. Có được chút tiền mình mua quà về cho gia đình. Mình thấm được cái nỗi khổ cực khi kiếm tiền là như thế nào. Nhưng mình đâu cần phải kể lể là tôi khổ thế này thế nọ. Vì đó là cuộc sống mà, cuộc sống thì phải vậy thôi.
Ngay cả bây giờ dù đã có được công việc ngồi trong văn phòng máy lạnh, mặc váy vủng đẹp đẽ xách giỏ đi làm sáng chiều, thì cũng đâu có nghĩa cuộc đời nó êm đềm và sung sướng hơn. Có những áp lực về tinh thần, những sự căng thẳng trong công việc mà mình phải vượt qua. Nhưng những điều đó chẳng là gì cả. Những vất vả, thiếu thốn, khổ cực của mình nó tép riu lắm so với nhiều nhiều nỗi khổ trong nhân gian, mình không nên cất tiếng than vãn để làm gì. Lời than vãn chẳng giúp ích cho cuộc sống tốt đẹp lên mà chính sự kiên cường vượt qua nghịch cảnh mới giúp cuộc đời ta tươi sáng hơn. Chưa kể những chuyện như mưu sinh, lo lắng cho gia đình, nuôi dạy con, giao tiếp với những kẻ đáng ghét… thì là chuyện thường, phải xảy ra trong cuộc đời con người thôi chứ đã là nghịch cảnh gì ghê gớm đâu.
Thỉnh thoảng ngồi nói chuyện phím, mình cũng kể lại cho vui, những câu chuyện về hoàn cảnh gia đình mình ngày xưa, đói khổ như thế nào, ba mẹ mình cắn răng vượt qua như thế nào, tụi mình ốm o gầy mòn như thế nào… chẳng than vãn, chẳng kể lể, cũng đâu hề ai hay biết. Rồi mọi thứ cũng qua đi. Và dù nó có cực khổ thế nào nhìn lại mình vẫn cảm thấy nó đẹp.
Không thể đem cái sướng khổ của người này so sánh với cái sướng khổ của người khác được. Nếu bạn cảm thấy cuộc sống của mình là khổ nhất, chán nhất, thì cuộc sống của bạn đúng là vậy. Nếu bạn cảm thấy cuộc sống của mình luôn đầy hi vọng, tràn niềm vui, thì cuộc sống của bạn đúng như vậy.
Ngừng than vãn đi, vì cái khổ của bạn thực sự tép riu lắm, than hoài nó nhàm lắm, mọi người cũng chẳng muốn nghe. Tốt hơn là âm thầm xắn tay áo lên và làm một điều gì đó để tương lai của bạn phải cảm ơn.