Mẹ đã định sẽ viết nhật ký nuôi con kể từ khi con chào đời. Nhưng rồi mẹ phải dành thời gian để học những điều mới mẻ mà mẹ chưa từng trải qua trong đời kể từ khi có con. Khi con vừa lọt lòng thì mẹ mất sữa nên phải tìm tòi đủ các phương pháp để có sữa trở lại. Nhớ lại quãng thời gian đó mẹ rất sợ vì nhiều đêm liền không được ngủ tròn giấc, bởi cứ ba tiếng một lần mẹ phải hút sữa, cả ngày lẫn đêm, để tuyến sữa hoạt động tích cực hơn.
Để mà viết nhật ký thì mẹ có hàng ti tỉ điều muốn kể lại cho con nghe, về những cảm xúc của mẹ dành cho con mà phần nhiều trong đó là hạnh phúc, hân hoan, ngạc nhiên, thương yêu dào dạt. Những mệt mỏi và lo lắng không hề gì vì chỉ cần nhìn gương mặt bé bỏng của con, nụ cười thiên thần của con, ánh mắt trong trẻo, làn da mỏng manh và mịn màng, đôi tay đôi chân bé xíu, vầng trán cao, những sợi tóc lơ thơ… chỉ cần nhìn từng chi tiết nhỏ của con mẹ đều rộn lên trong lòng niềm hạnh phúc lâng lâng khó tả và tất cả mệt mỏi đều tan biến.
Trong suốt quá trình đó cũng có lúc mẹ căng thẳng, bận rộn, cáu kỉnh, trầm mặc, mẹ không nhìn thấy mình của tuổi thanh xuân đâu nữa và mẹ bắt đầu hoang mang. Đôi khi mẹ cũng có một suy nghĩ thoáng qua, tại sao mình lại làm mẹ khi chưa làm được gì cho bản thân hết. Nhưng mà mẹ sẽ cảm thấy có lỗi đến chết mất nếu như mẹ cho rằng con là lý do để cuộc sống của mẹ bị gián đoạn và không phát triển được nữa. Không đâu, con chính là lý do để mẹ sống cuộc sống tốt đẹp hơn, con chính là động lực để mẹ cố gắng hoàn thiện bản thân mình hơn và từ đó có một phiên bản tốt hơn của chính mẹ, mà nếu không có sự hiện hữu của con trong cuộc đời thì chưa chắc mẹ đã trở nên như thế.
Mẹ hì hục tìm đọc những cuốn sách về tâm lý trẻ sơ sinh và trẻ con, rồi mẹ hiểu dần về hành trình phát triển của một đứa trẻ cả về mặt thể chất lẫn về mặt tâm lý. Để rồi khi hiểu ra, mẹ cảm thấy thương con nhiều hơn. Một sinh linh bé bỏng được hình thành và được bao bọc êm ấm trong bụng mẹ, rồi được sinh ra và phải học hỏi rất nhiều thứ ở cuộc đời này. Mỗi mốc phát triển của con được người ta gọi tên bằng những tuần khủng hoảng, bởi vì cứ mỗi khi học được một điều mới, cả cơ thể và tâm hồn con như bị xé toạc từ trong một cái kén để chui ra, từ từ, từ từ, đau đớn và khó chịu. Cứ như vậy mãi cho đến khi con khôn lớn và trưởng thành.
Suốt thời gian qua mẹ cứ mong ngóng mãi đến ngày con đi học, để mẹ có chút thời gian dành riêng cho bản thân mình, làm những điều mình muốn mà trong gần một năm rưỡi qua mẹ không thể làm được. Nhưng hôm nay khi người ta gọi điện báo là có trường còn trống chỗ để xếp cho con vào học rồi, thì mẹ lại bần thần nhớ con vô cùng. Chưa gì mà mẹ đã thấy nhớ những ngày tháng hiện tại, khi mà mẹ con mình đi đâu làm gì cũng có nhau. Con có lúc tự chơi nhưng nhiều lúc rất mè nheo, bám mẹ không rời, bắt mẹ phải luôn ngồi bên cạnh. Con có những lúc muốn làm theo ý mình, thích thì ăn không thích thì ngậm miệng, chạy nhảy hiếu động vô cùng, luôn làm mẹ phải lo lắng dõi theo. Mẹ nghe người ta bảo, con mà đi học thì mẹ như được giải phóng, thích lắm. Vậy mà chưa gì mẹ đã cảm thấy tủi thân muốn khóc, cứ như mình mới là người bị bỏ rơi vậy.
Nhưng mẹ biết rằng sớm muộn gì những điều nên xảy ra cũng sẽ phải xảy ra. Trên con đường mà con khôn lớn sẽ có những chuyện tuy khó khăn, bất an và buồn bã nhưng mẹ con mình phải cùng nhau đối mặt, cùng nhau vượt qua vì đó chính là những điều cần thiết. Sau này con sẽ hiểu rằng: có những chuyện cần phải làm, có những điều cần phải trải qua cho dù nó có gây cho mình sự khó chịu, đau khổ hay đôi lúc không thể chịu đựng nổi. Sau những chuyện như thế, con người ta mới trưởng thành lên.
Mẹ nói vậy chứ đến gần 30 tuổi mẹ mới cảm thấy mình trưởng thành, mà thật ra cho đến khi con chào đời mẹ nhận ra mẹ cũng vẫn còn quá nhiều thiếu sót. Trưởng thành cũng không hẳn là một cột mốc mà nó là cả một quá trình thay đổi liên tục để đạt tới điều tốt đẹp hơn. Trưởng thành cũng có thể là khi mà mình nhận ra bản thân mình còn nhiều điều dở chứ không hay như mình tưởng. Và trưởng thành cũng là khi mà mình dần dần bỏ đi được cái tôi ngông nghênh ngạo nghễ của bản thân.
Con đang còn quá nhỏ bé và chỉ đang trong giai đoạn học về cái tôi của mình để biết mình là ai. Con sẽ bướng bỉnh, con sẽ tự đắc, con sẽ bất cần, con sẽ làm tất cả những điều mà ba mẹ ngày xưa từng làm - ngông cuồng, xốc nổi, thiếu chín chắn và còn hơn thế nữa. Nhưng mẹ tin là con sẽ khôn lớn như cách mẹ đã từng và mẹ mong con sẽ tốt hơn mẹ và ba cộng lại, cuộc đời con sẽ hạnh phúc hơn những gì mẹ từng có. Trước khi có con, mẹ có thể có thật nhiều ước mơ, nguyện vọng, nhưng sau khi có con mẹ chỉ ước mong một điều duy nhất là cuộc đời con sẽ tươi sáng và hạnh phúc hơn mẹ thật nhiều. Tất cả cha mẹ trên thế gian này đều mong mỏi như thế.
Hôm nay con được gần 17 tháng tuổi, mẹ gom tất cả tâm tình trong hơn một năm qua để viết dành tặng con, Mori yêu dấu của mẹ.