Có Một Miền Nhớ

Viết bởi Cô Đào vào 2012-02-18
Chủ đề:

Untitled.png

Tôi nhớ những ngày đã qua đến phát sốt. Muốn đứng lại một giây để khóc một chút cho những nỗi cô đơn lạ lùng. Có những ngày hè, chúng tôi trôi đến một ngôi nhà dưới thung lũng. Hoang vu đến khắc khoải. Nếu không có tình người, không có niềm vui bầu bạn với thiên nhiên gắn kết giữa họ, có lẽ họ đã chết vì cô đơn. Nhưng nỗi cô đơn của họ là nỗi cô đơn của những người sống sâu trong rừng thẳm, dưới chân núi, trên kia là bầu trời vun vút, cách xa loài người. Còn chúng tôi, những con người luôn gặp nhau giữa phố, giữa chợ, giữa nơi xôn xao người. Thế mà vẫn cô đơn.

Tại ngôi nhà trong rẫy (của bác Tâm) Chúng tôi ở lại 3 ngày, khoảng thời gian đó là những ngày tháng hết sức yên bình và vô tư.

Nỗi cô đơn của kiếp người dai dẳng lắm. Không phải nó đến khi người ta đi lạc trong rừng sâu mà nó đến ngay cả khi xung quanh đầy tiếng cười reo, đầy lời chúc tụng cho cuộc vui của nhân thế.

Tôi nhớ những ngày này. Khi bốn người chúng tôi ở lại nơi đây cùng họ. Chúng tôi dường như bị cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Cả 4 chiếc điện thoại nằm lăn lóc và không ai thèm ngó ngàng tới. Đôi khi vì sợ người thân ở phố thị lo lắng, chúng tôi chạy lên cao vài trăm mét để gọi về. Họ xem ti vi và hát karaoke bằng cách tự tạo ra thủy điện từ dòng suối trên cao. Chúng tôi câu cá, ăn sầu riêng và những thứ hái được trong rẫy. Chúng tôi hạnh phúc, tuy rằng có vẻ hơi cô đơn. Tôi dường như quên hẳn những bề bộn mà sau kỳ nghỉ hè ấy sẽ lũ lượt kéo đến. Và sau kỳ nghỉ hè ấy khi chúng lũ lượt kéo đến, tôi vẫn còn lâng lâng hạnh phúc, ngất ngây với niềm vui sướng cô đơn. Tôi thích sự cô đơn như thế. Một sự cô đơn cùng nhau.

Ngôi nhà nằm gọn dưới thung lũng. Rất xa đường nhựa. Để đi xuống đây phải băng qua một rừng cao su rộng lớn và mát rượi, băng qua nhiều con đường đất và lọt thỏm xuống nơi đây.

Hiện tại tôi vẫn chưa tìm ra niềm vui nào khiến tôi hạnh phúc như những ngày xưa cũ. Thế nên tôi vẫn cảm thấy cô đơn một cách lạ lùng. Đôi khi tôi phải tìm về một vài hình ảnh trong ký ức để lấp đầy nỗi khắc khoải, nhớ tình, ngóng người của hiện tại. Trong khi tôi vẫn đang sống giữa mọi người, một thế kỷ đầy trao đổi và liên lạc.

Có một khoảng thời gian tôi thất tình trầm trọng. Khi biết rằng kiểu người mà tôi thích chỉ có một không hai trên đời. Kiểu người ấy đã đi qua đời tôi như một cơn gió thoảng và tôi đã không nắm lấy cơ hội để thực hiện cái ý đồ xấu xa của mình là sẽ yêu người ấy trăm năm. Có lẽ khi bằng tuổi tôi lúc ấy, chưa một đứa con nít nào lại có thể nghĩ đến những trò yêu đương dài lâu. Tôi đã nghĩ đến việc chỉ lấy người ấy làm chồng. Thế là tôi thất tình. Và tôi cảm thấy cô đơn mỗi khi gần gụi với người. Những con người không khiến cho tôi khát khao nhiều đến thế.

Tôi nhớ những ngày xưa cũ đến phát khóc. Đêm đêm tôi nằm nhớ về, và khi thức dậy mỗi sáng, bao giờ cũng là những nỗi lạc lõng giữa kiếp người. Tuy rằng, tôi đã cố nghĩ về thực tại, về tương lai và những mối quan hệ chằng chịt mình đã có. Nhưng dường như, chỉ khi nào tất cả đều trở thành quá khứ, nó mới thực sự khiến tôi day dứt và yêu thương.

Untitled.png

18-02-2012 – một ngày cho nỗi nhớ …